Con Rể Quyền Quý

Chương 199: Nổi Giận





Chạy thẳng một đường xuống tầng mười bốn, cuối cùng chỗ này cũng không còn khói đen dày đặc nữa, Trương Thác há miệng thở, bế Lâm Ngữ Lam đến gần cửa sổ, cố gắng ấn huyệt nhân trung của cô.

Mười giây, hai mươi giây, ba mươi giây.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng cô gái trong lòng vẫn không có chút động tĩnh gì.

Trương Thác là một người đàn ông cho dù có bị đạn bắn vào người cũng không kêu đau, giờ phút này anh lại rưng rưng nước mắt.

Hít phải lượng lớn khói độc, không giống với những chứng bệnh bình thường, nếu Lâm Ngữ Lam hôn mê thời gian quá dài, cho dù là Diêm Vương sống như anh cũng không thể cứu vãn nổi!
Nếu Lâm Ngữ Lam cứ như vậy chết đi ngay trước mặt Trương Thác, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mình!
“Ngữ Lam! Em tỉnh lại đi! Ngữ Lam!”
Trương Thác ấn huyệt nhân trung của Lâm Ngữ Lam, cạy miệng của cô, hít một hơi thật sâu hô hấp nhân tạo cho cô.

Đôi môi cô gái vốn dĩ đỏ thắm, giờ đã trở nên khô nứt, không còn màu máu.

Bây giờ Lâm Ngữ Lam chỉ cảm thấy mình rất mệt, thật sự rất mệt mỏi, không có chút sức lực nào, không có sức di chuyển, không có sức nói chuyện, thậm chí ngay cả sức lực để mở mắt cũng không có, nhưng cô lại có thể nghe thấy, có một giọng nói không ngừng gọi tên mình, giọng nói này chính là của người mà mình vẫn luôn nhớ đến khi mình tuyệt vọng nhất.


Cô cố gắng muốn mở mắt, muốn nói cho người kia, mình nghe thấy.

Trương Thác nhìn cô gái trước mặt không có chút động tĩnh nào, nước mắt không khỏi chảy xuống.

Trong lúc mình tuyệt vọng nhất, có giống như một thiên sứ, xuất hiện trước mặt mình, mang hy vọng đến cho mình, để cho mình tiếp tục sống sót qua mùa đông giá lạnh đó, khi mình bị bệnh tật tra tấn, cũng là cô giúp mình chiến thắng căn bệnh, tiếp tục sống sót.

Từ rất nhiều năm trước, Trương Thác đã tự nói với mình, anh không sống vì chính bản thân mình, mà là sống vì người phụ nữ này.

Nhưng bây giờ, anh đã đứng trên đỉnh thế giới, có thể nhìn xuống toàn thế giới, anh được gọi là Diêm Vương Sống, có thể cứu mạng người khác, mình được gọi là Satan, giống như thần trên thế gian này, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô, bó tay không có cách nào.

“Tỉnh lại đi!” Trương Thác hét lớn một tiếng, hít sâu một hơi, lại thổi vào miệng Lâm Ngữ Lam lần nữa.

Hơi thở này giống như một sức mạnh thần kỳ, từ phần miệng truyền vào thân thể Lâm Ngữ Lam, cô gái từ từ mở mắt, nhìn thấy người đàn ông nằm gục bên cạnh mình, gương mặt bị nước mắt làm cho ướt nhẹp.

“Anh… Hồn tôi?” Cô gái cất tiếng rất nhỏ, trên gương mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra vẻ lúng túng.

Giọng nói rất nhỏ này vang lên bên tai Trương Thác, giống như âm thanh của thiên nhiên, anh kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, sau đó, ôm thật mạnh cô gái vào lòng.

“Em không sao rồi, thật tốt quá, thật tốt quá!” Trương Thác có cảm giác không thể nói năng lưu loát được: “Em làm anh sợ muốn chết, làm anh sợ muốn chết!”
Lâm Ngữ Lam nhìn bộ dạng Trương Thác như vậy, đầu tựa vào trong ngực anh: “Đồ ngốc.


Trương Thác bế Lâm Ngữ Lam đi theo cầu thang chống cháy chậm rãi xuống tầng, giờ phút này, nhân viên cứu hỏa cũng đã cầm vòi chữa cháy dài hơn, xông vào trong tòa nhà, bắt đầu tiến hành dập tắt lửa.

Trong khoảnh khắc Trương Thác bể Lâm Ngữ Lam ra khỏi tòa nhà, một tràng tiếng hoan hô vang lên.

Trong mắt thư ký Lý Na tràn đầy vui mừng, kích động đến mức nước mắt cũng chảy ra.

Vừa nãy cảnh tượng Trương Thác một mình leo lên từ tầng mười bảy, lại ôm Lâm Ngữ Lam nhảy xuống, tất cả mọi người đều thấy rõ.

Nam Thiên nhìn Trương Thác ôm Lâm Ngữ Lam trong lòng, không nói ra được một câu nào.


Tiểu Trần oán giận trừng mắt lườm Trương Thác một cái: “Đáng ghét, thế mà lại để cho đồ rác rưởi này được nổi tiếng rồi!”
Xe cứu hộ đã đến đây đợi sẵn từ lâu, bác sĩ dẫn theo máy y tá, trước tiên chạy đến bên cạnh Trương Thác, đặt Lâm Ngữ Lam nằm ngang trên băng ca, chụp ống oxi cho cô, với tình hình bây giờ, Lâm Ngữ Lam có thể hôn mê lần nữa bất cứ lúc nào.

Toàn thân Trương Thác đều bị khói đen hun đến mức bẩn thỉu, anh cầm một chiếc khăn lông, tùy ý lau mặt.

Bạch Trì đã đến đây từ lâu, sau khi nhìn thấy Trương Thác xuất hiện, đưa một bộ quần áo cho Trương Thác.

Trương Thác cầm quần áo thay xong, đi đến bên cạnh Lý Na, dò hỏi: “Tình huống gì vậy, tại sao tòa nhà lại đột nhiên bốc cháy?”
Lý Na trả lời: “Là diễn tập”
“Diễn tập?” Vừa nghe thấy hai chữ này, trong nháy mắt Trương Thác nghĩ đến một khả năng.

“Ừm.

” Lý Na gật gật đầu: “Người bạn kia của Chủ tịch Lâm, tên là Nam Thiên, mượn tòa nhà để diễn tập”
“Nam Thiên!” Ánh mắt Trương Thác động đặc lại, đồng thời lóe lên một tia sáng lạnh, anh nhìn sang bên cạnh, Nam Thiên đang vũ trang đầy đủ đứng chỗ đó.

Một luồng khí thô bạo vọt lên trong lòng Trương Thác, anh không để ý đến có rất nhiều tinh anh vũ trang đầy đủ đang đứng nơi đó, sải bước đi tới: “Nam Thiên, mẹ nó! Mày bò ra đây cho ông!”
Giọng nói của Trương Thác rất to, giống như một tiếng chuông vang dậy, vang lên bên tai Nam Thiên.

Nhất thời, Nam Thiên cùng tất cả những người bên cạnh đều nhìn về phía Trương Thác.

“Họ Trương kia, anh gọi cái gì mà gọi! Tôi nói cho anh biết, nói chuyện tôn trọng một chút cho tôi!” Tiểu Trần chỉ vào Trương Thác, cảnh cáo.

Trương Thác không để ý đến Tiểu Trần, siết chặt nắm đấm, sải bước dài về phía Nam Thiên.

Diễn tập! Diễn tập của binh chủng nào mà lại trình diễn dập tắt lửa trên không trung ở khu dân cư đông đúc như thế này! Nếu như vừa nãy mình về chậm mấy phút đồng hồ nữa thôi, ngộ nhỡ trên đường trở về gặp phải hai lần đèn đỏ nữa, như vậy bây giờ sẽ có hậu quả gì chứ!
“Nam Thiên! Ông bảo mày cút ra đây! Mày có nghe thấy hay không hả!” Trương Thác gầm lên với Nam Thiên.

“Họ Trương kia, có phải anh không nghe thấy tôi nói không hả, tôi bảo anh nói chuyện tôn trong một chút!” Tiểu Trần đi thẳng đến trước mặt Trương Thác, bây giờ tâm trạng anh ta đã rất khó chịu, lần này xảy ra chuyện như vậy, bên trên nhất định sẽ điều tra, đến lúc đó nhất định mình sẽ bị xử phạt, vốn dĩ đã rất phiền muộn rồi, tên họ Trương này còn đến đây diễu võ giương oai nữa sao? Nếu không phải tên rác rưởi như anh cưới được cô Lâm, làm sao lại xảy ra chuyện như thế này được.

Trong lòng Tiểu Trần tràn đầy phiền não không có chỗ trút, bây giờ nhìn thấy Trương Thác, lập tức muốn lấy anh làm nơi trút giận.


“Họ Trương kia, đứng im tại chỗ! Không được cử động!” Tiểu Trần vươn tay ngắn Trương Thác lại.

“Cút ngay!” Trương Thác bực bội đẩy Tiểu Trần ra.

“Dám ra tay? Anh làm phản rồi!” Tiểu Trần vừa thấy Trương Thác vươn tay ra trước, trong lòng vui vẻ, lật ngược tay thành nắm đấm, đấm về phía mặt Trương Thác, anh ta đã muốn đánh Trương Thác từ lâu rồi, không chỉ mới ngày một ngày hai, hôm nay cuối cùng cũng tìm được cơ hội ra tay.

Tiểu Trần cho rằng nắm đấm này của mình tuyệt đối sẽ khiến cho tên rác rưởi trước mặt này ngã lăn xuống đất, nhưng anh ta nghĩ sai rồi.

Đối mặt với nắm đấm của Tiểu Trần, Trương Thác lật ngược tay nắm chặt lại, sau đó vặn mạnh một cái, sức mạnh khổng lồ này vặn ngược cánh tay của Tiểu Trần một vòng, Tiểu Trần đau đến mức không nhịn được kêu lên.

“Cút ngay!” Trương Thúc đẩy Tiểu Trần sang bên cạnh, đi về phía Nam Thiên.

Tiểu Trần bị một chiêu của Trương Thác khống chế, chỉ cảm thấy trên mặt đau rát.

“Họ Trương kia! Anh dám đánh lén cảnh sát! Muốn lật trời đúng không!” Tiểu Trần rút súng lục bên hông ra, bước từng bước một tiến lên, chĩa họng súng vào gáy Trương Thác.

Bước chân bước về phía trước của Trương Thác đột nhiên dừng lại, dù không quay đầu lại anh cũng biết thứ đang chĩa vào gáy mình là cái gì.

Trong giây phút này, giọng nói của Trương Thác hoàn toàn thay đổi.

Có mâu thuẫn và có rút súng hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

”Tôi khuyên anh, cất súng đi!” Giọng nói của Trương Thác rất lạnh lùng, giống như gió rét cuối đông.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.