Con Rể Quyền Quý

Chương 1996



Chương 1996:

Chiến thắng đối thủ có thể chia làm rất nhiều loại. Với thực lực của Trương Thác hiện tại mà nói, chỉ cần anh kêu bất cứ ai trong đám người Đông Phương Tây Ngộ ẩn nấp trên đảo thì mình sẽ chiến thắng đối thủ. Có điều làm vậy thì sẽ không bao giờ chiến thắng được bản thân.

Đối mặt với công kích của người này, Trương Thác đã né tránh, nhưng thực lực chênh lệch vẫn khiến vết thương trên người Trương Thác càng ngày càng nhiều.

“Tôi không muốn làm tổn thương tính mạng của cậu. Chỉ cần cậu nói cho tôi biết nơi chôn cất của Lục Tiên là được, tôi chỉ muốn tế bái một chút thôi” Người đàn ông trung niên vừa đánh vừa nói.

“Thắng tôi rồi nói” Trương Thác hét lên, hai tay chấn động, hai thanh trường kiếm màu tím xuất hiện trên hai tay.

Đối mặt với công kích lần này của người đàn ông, Trương Thác không tiếp tục né tránh mà cũng tấn công lại.

Bên trong Diệt Thế Ma Kiếm cỡ nhỏ này mang theo mũi nhọn đáng sợ, đã từng một kiếm khiến Mễ Thanh trọng thương, cho dù là người đàn ông trung niên này thì cũng không dám chắn đòn, thế công chậm hơn nhiều.

Sau mấy chục chiêu, mặc dù Trương Thác vẫn bị áp chế ở hạ phong, nhưng tốc độ tăng vết thương trên người hiển nhiên đã chậm hơn nhiều. Trương Thác phát hiện tốc độ công kích của đối phương vô cùng sắc bén, nhanh tới mức chính mình cũng không thể ngăn cản, trong mười chiêu chặn lại được bảy chiêu đã là cực hạn. Nhưng cường độ công kích của đối phương lại không đáng sợ. Khi khí phá vỡ hoa sen hộ thể thì chỉ có thể làm tổn thương da thịt chứ không tổn thương căn bản, mà mình có thể không ngừng rèn giữa trong những lần tiến công sắc bén của ông ta.

“Trương Thác, tôi không muốn ra tay nặng hơn, tôi khuyên cậu một vừa hai phải thôi!” Thấy tấn công mãi không xong, đối phương lại lên tiếng.

“Tôi đã bảo rồi!” Trương Thác vung kiếm lên: “Thắng tôi đi rồi hãng nói”

“Đây là cậu ép tôi!” Trong mắt đối phương xuất hiện một tia bạo ngược, sau đó ông ta nhanh chóng lùi vê sau, bò trên mặt đất như dã thú, ảo ảnh dã thú bao trùm trên người ông ta cũng càng ngày càng rõ ràng hơn. Ông ta há mồm, hai chiếc răng nanh sắc nhọn xuất hiện trên hàm răng của ông ta.

“Tôi biết ngay mà” Trương Thác hừ lạnh: “Từ lần đầu tiên thấy ông, tôi đã thấy trên người ông tỏa ra khí tức nguy hiểm của dã thú, chắc hẳn ông là vật thí nghiệm cấp cao của Phản Tổ Minh, đã có thể bảo lưu gien mạnh nhất của dã thú trên người mình, đúng không?”

“Khửa khửa!” Đối phương cất tiếng cười âm u: “Họ Trương, tao vốn không muốn giết mày, nhưng mày cứ ép tao! Rượu mời không uống thì chỉ còn cách mời mày uống rượu phạt mà thôi!”

Vừa dứt lời, đối phương đã dùng sức chạy như điên về phía Trương Thác, tốc độ nhanh tới mức ngay cả Trương Thác cũng không thấy rõ.

Xét về mặt bùng nổ tốc độ, báo săn chính là vương giả của thiên nhiên. Dung hợp gien của nó với một cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ thì uy lực sẽ vô cùng đáng sợ!

Khi người đàn ông trung niên này không tiếp tục che giấu mà bày ra toàn bộ thực lực, Trương Thác nhất thời rơi vào thế yếu tuyệt đối, ngay cả đánh trả cũng khó khăn. Người đàn ông trung niên thân thể như báo săn, thế công cũng dữ dội như báo săn, chỉ mới đối mặt, trên người Trương Thác đã tăng thêm vô số vết thương nhỏ xíu.

Tốc độ tấn công của người đàn ông trung niên nhanh đến đáng sợ, ngay cả tốc độ màn khí che đậy của hoa sen trên đỉnh đầu Trương Thác cũng không bằng tốc độ công kích của đối phương. Trương Thác lùi về sau liên tục, sức bật khủng khiếp của đối phương khiến anh kinh hãi.

Không phải là Trương Thác chưa từng chiến đấu với cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ, kể cả giáo chủ Mại Lạc của Hội Thần Ẩn châu Nam Cực, nhưng họ chưa từng cho Trương Thác cảm giác sắc bén như người trước mặt.

Phản Tổ Minh thú hóa người này, vừa thay đổi gien vừa thay đổi cả tính cách, đặc thù thân thể, phương thức tấn công.

Nếu nói đối mặt với cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ khác cho.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.