Con Rể Quyền Quý

Chương 20: Việc nhà





Ông cụ vừa nghe thấy cái tên này lập tức kích động đến run rẩy:

“Chàng trai trẻ, cậu quen anh bạn già kia của tôi!”

“Cũng không phải là quen ạ, ông ta từng học tập dưới chỗ cháu

ba ngày”

“Tôi biết cậu là ai rồi!” Ông cụ nhìn chằm chằm Trương Thác: “Tuy

ông bạn già kia chưa từng nói chỉ tiết với tôi,nhưng ông ấy từng

nói mình đã học hỏi ở chỗ thần y ~ Diêm vương sống trong lĩnh

vực y học trên thế giới ba ngày, đồng thời coi đây là niềm vinh dựt

Không ngờ hôm nay tôi lại có thể may mắn nhìn thấy Diêm vương

sống trong truyền thuyết!”

“Lần đầu tiên gặp mặt không tính là may mắn” Vẻ mặt Trương

Thác vẫn bình thường nhưng trong lời nói lại tràn đầy tự tin và

kiêu ngạo: “Nếu ông có thể gặp cháu lần thứ hai, mới tính là may.

mắn”

“Tôi hiểu!” Ông cụ gật đâu: “Diêm vương sống cứu người không

nhận tiền, không nhận quà, chỉ nhận nhân duyên, nếu có thể gặp.

mặt lần nữa, cậu sẽ ra tay cứu tôi có đúng không?”

“Có thể đấy, ha ha ha” Trương Thác vỗ bả vai ông cụ lần nữa, để

lại cho ông một bóng lưng: “Lần này ông với cháu gặp mặt cũng

xem như là có duyên, nhưng lần sau có thể gặp mặt hay không thì


nói sau vậy.”

Giọng nói của Trương Thác bên tai ông cụ càng ngày càng nhỏ,

ông cụ nhìn chăm chẵm bóng lưng của anh, mãi đến khi Trương

Thác biết mất, ông lại thở dài một tiếng, ông không nghĩ ngờ lời

nói của Trương Thác, người bạn già của ông từng nói trên thế giới

này chỉ có ít ỏi mấy người có thể nhìn ra bệnh tật trong người ông

bằng mắt.

“Không ngờ, không ngờ Diêm vương sống lại trẻ tuổi như thế!”

Ông cụ thổn thức, nghĩ đến người trẻ tuổi khi nãy, lại nghĩ đến mấy

đứa cháu nhà mình, chỉ có một đứa con gái như Ngữ Lam là được

việc, những đứa khác chỉ biết ăn chơi đua đòi, nghĩ đến tài sản

của mình.

“Ông nội! Ông đúng là ở đây!” Một giọng nữ trong trẻo vang lên

sau lưng ông cụ.

“Ba, sao ba lại chạy ra đây!” Lâm Kiến Vũ trách móc đi đến sau

lưng ông.

“Ra ngoài ngắm phong cảnh” Ông cụ quay đầu nhìn con trai và

cháu gái đang chạy tới, trên mặt lộ vẻ vui mừng: “Ngữ Lam à, khi

nào mới dẫn chồng tên Trương Thác của cháu đến cho ông xem

thứ đây?”

“Có cơ hội đi ạ” Lâm Ngữ Lam vén tóc rối trước trán lên, nói qua

loa.

Dẫn Trương Thác đến gặp ông nội? Ít nhất phải đợi Trương Thác

có chút tiền đồ, cho dù có chút bản lĩnh hay khát vọng đều được,

còn anh bây giờ chỉ là một bãi bùn nhão không trát được tường

mà thôi.

Lâm Ngữ Lam dẫn Lâm Chính Nam trở về đại viện nhà họ Lâm,

nhìn thấy Lâm Chính Nam, trên mặt các cô các bác và anh họ chị

họ của Lâm Ngữ Lam đều tràn đầy vẻ nghiêm túc và cẩn trọng,

địa vị của ông cụ ở trong nhà tuyệt đối không thể thay đối, đừng

thấy bây giờ bọn họ ra đường bằng xe sang, nếu Lâm Chính Nam

có chút không vui, có thể lập tức khiến bọn họ từ tầng lớp giàu có

trở thành người bình thường ngay.

“Ông ngoại, ông đi đâu thế, làm bọn cháu lo lắng muốn chết” Anh

họ của Lâm Ngữ Lam vừa nhìn thấy Lâm Chính Nam lập tức nhào

tới, đây là con trai của bác Cả, cũng là cháu đích tôn bên ngoại

thế hệ này của nhà họ Lâm, tên Vương Vỹ.

Thấy Vương Vỹ nôn nóng sán tới ra vẻ thân thiết, một anh họ khác

của Lâm Ngữ Lam cũng không chịu yếu thế nhào tới: “Ông nội, lần

sau nếu ông muốn đi đâu cứ gọi điện thoại cho cháu nội, cháu đi


cùng ông cũng thuận tiện hơn”

“Cháu nội?” Bác Cả của Lâm Ngữ Lam nghe thế thì nghỉ ngờ, nhìn

cháu họ của mình vẻ khó hiểu.

“Ba, Xuyên Nhi vừa mới đổi họ, sau này sẽ không mang họ Tống

nữa mà cùng họ Lâm với ba luôn, từ giờ thẳng bé chính là cháu

nội ruột của ba rồi!” Bác Hai của Lâm Ngữ Lam hưng phấn nói với

Lâm Chính Nam.

“Theo họ ba?” Lâm Chính Nam hơi bất ngờ, sau đó vui vẻ sờ đầu

Lâm Xuyên vừa mới đổi họ: “Tốt! Tốt lắm!”

Trong mắt Lâm Xuyên lộ ra ý cười đã đạt được mục đích, còn

Vương Vỹ thì thầm căm ghét trừng Lâm Xuyên một cái, vẻ mặt hơi

khó coi.

Mẹ của Vương Vỹ không hề che giấu sự châm chọc, cất giọng

quái gở: “Có những người đúng là suốt ngày cứ nghĩ tới mấy.

chuyện vô dụng”

Thấy chị Cả châm chọc, mẹ của Lâm Xuyên không nói một lời,

nhưng lại lộ vẻ đắc ý, chứng minh lần này bà ta đang vượt mặt.

Lâm Ngữ Lam nhìn hai anh họ của mình, trong lòng đã tràn đây.

thất vọng, đây chính là nhà họ Lâm! Nhà giàu trong mắt người

ngoài! Nhưng thật ra lại là một đám người tranh đoạt gay gắt, chỉ

biết giành giật gia sản!

Sau khi Lâm Ngữ Lam tiếp nhận Lâm Thị, hai người anh họ này

của cô đã nhận một chức vụ nhàn nhã trong công ty, cả ngày chơi

bời lêu lỏng không nói, còn từng bị nữ nhân viên trong công ty

khiếu nại hai người này động tay động chân với bọn họ, nếu

không phải Lâm Kiến Vũ ngăn cản, Lâm Ngữ Lam đã muốn đuổi

việc bọn họ từ lâu rồi.

Bây giờ nhìn thấy Vương Vỹ và Lâm Xuyên ra vẻ ta đây, Lâm Ngữ

Lam chỉ cảm thấy ghê tởm trong lòng.

Ngược lại con gái của cô út, em họ Từ Uyển vẫn luôn đứng ở đó,

không nóng lòng biểu hiện như hai anh họ.

“Được rồi, mọi người ngồi xuống hết đi, hôm nay gọi mọi người

đến đây là có chuyện muốn nói” Lâm Chính Nam vẫy tay với đám

con cháu trong nhà.

Nghe thấy Lâm Chính Nam nói có chuyện tuyên bố, vẻ mặt của

người trong nhà đều trở nên căng thắng đi nhiều, nhất là Vương

Vỹ và Lâm Xuyên, hai người bọn họ biết hôm nay Lâm Chính Nam

rất có thể sẽ tuyên bố phân chia tài sản của mình.

Trương Thác rời khỏi công viên lại đến cô nhỉ viện lượn một vòng,

sau khi nói với viện trưởng Thôi không cần lo lắng chuyện của cô


nhi viện rồi thì về nhà luôn.

Vừa đến bên ngoài sân lớn của biệt thự, còn chưa bước vào sân

đã nghe thấy tiếng cãi vã rất lớn trong nhà, đều là những giọng

nói Trương Thác cảm thấy xa lạ

Giang Tĩnh đứng trong sân, nhìn thấy Trương Thác thì bất đắc dĩ

cười với anh.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Trương Thác mở cửa biệt thự ra, hỏi.

Giang Tĩnh trả lời: “Việc nhà của Chủ tịch Lâm”

“Việc nhà?” Trương Thác nghỉ ngờ nhìn vào trong nhà, qua cửa sổ

sát đất lớn, Trương Thác thấy ngoài Lâm Ngữ Lam và Lâm Kiến

Vũ, trong nhà còn có ba người phụ nữ trung niên đứng đó cùng

với hai nam một nữ cỡ tuổi mình.

Trương Thác đẩy cửa lớn ra bước vào, khoảnh khác anh mở cửa

ra, ánh mắt của mọi người trong nhà đều đồng loạt tập trung lên

người anh.

Trương Thác có thể thấy được sự khinh thường trong mắt hai

người đàn ông tầm tuổi mình, mình vừa vào cửa, bọn họ đã đưa

mắt nhìn mình từ đầu đến chân, trong mắt ba người phụ nữ trung

niên kia cũng đây giễu cợt.

“Tôi đã nói đang bàn chuyện gia đình, sao lại có người ngoài đi

vào thế? Có hiểu phép tắc không vậy?” Bác Cả của Lâm Ngữ Lam

bực mình gắt gỏng.

“Chị Cả, Tiểu Trương cũng là người nhà của chúng ta, sao có thể

là người ngoài chứ” Lâm Kiến Vũ cười ha ha trả lời chị Cả của

mình, sau đó đi tới chỗ Trương Thác, vỗ vai anh nói: “Tiểu Trương

tới đây, giới thiệu cho con một chút, đây là bác Cả của Ngữ Lam,

đây là bác Hai, đây là cô út, Vương Vỹ và Lâm Xuyên đều là anh

họ của con, còn đây là em họ Từ Uyển.”

Lâm Kiến Vũ giới thiệu người trong nhà cho Trương Thác một

lượt, anh cũng chào hỏi từng người một, nhưng ngoài Từ Uyển gọi

lại anh một tiếng anh rể, những người còn lại đều không thèm

quan tâm đến anh.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.