Con Rể Quyền Quý

Chương 2271



Chương 2271:

Tại giờ phút này, Trương Thác đột nhiên nở ra một nụ cười tự giễu, anh ở đây đang cười nhạo mình ngây thơ, Thần Ẩn đã tồn tại mấy nghìn năm, thế lực của bọn họ khổng lồ, những người nắm quyền như vậy thì làm sao có thể lấy việc bảo vệ thế giới làm nhiệm vụ của mình cơ chứ, nếu như thực sự không có dã tâm thì ai sẽ tự mình nắm quyền!

Ở trong phòng, người đàn ông cao gầy quát lớn, tất cả mọi người đều lộ ra bộ dáng sợ hãi, có mấy người khi Trương Thác đến đã ở đây sẵn, hiển nhiên bọn họ ở đây được một đoạn thời gian cũng đã bị người đàn ông cao gầy dọa sợ vỡ mật, đối phương nói cái gì thì bọn họ sẽ nghe cái đó.

Trương Thác hạ giọng nói với Ly Hòa: “Nếu như chúng ta đi theo anh ta thì nhất định sẽ phải chết, nếu như chạy đi cùng với tôi thì còn có cơ hội sống, cô có tin tôi không?”

Ly Hòa không hề nghĩ ngời mà đã trả lời ngay: “Tin anh”

Đối mặt với một người mới chỉ tiếp xúc được một khoảng thời gian ngắn, tất nhiên Ly Hòa sẽ không có khả năng tin vào một người xa lạ, tuy nhiên cô không biết có người sinh hòa của Phản Tổ Minh, nhưng nhìn vào người đàn ông cao gầy này thì như thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ.

“Hãy chuẩn bị thật tốt” Trương Thác chỉ chỉ cửa sổ ở bên cạnh: “Chúng ta đang ở tầng ba, cô có vấn đề gì không?”

“Chớ xem thường tôi” Ly Hòa nâng cổ tay của mình lên.

Giờ phút này tất cả những người ở trong phòng đều đã nghe theo lời của người đàn ông cao gầy kia đều đã đi ra ngoài, chỉ còn hai người Trương Thác và Ly Hòa vẫn còn ở trong phòng.

Ánh mắt của người đàn ông cao gầy nhìn đến, quát lên: “Hai người chúng mày lề mề cái gì đấy đi ra đây mau lên”

“Bây giờ đây” Trương Thác khẽ quát một tiếng.

Ngay khi giọng nói của Trương Thác vang lên thì đồng thời cả hai người là anh và Ly Hòa cùng nhau nhảy ra ngoài cửa sổ.

“Bịch”

Tâm thủy tinh vỡ ra, hai người cùng tung người nhảy xuống, phương thức mà Trương Thác tiếp đất vô cùng trực tiếp, cứ như vậy mà nhảy xuống mặt đất hai đầu gối có chút co lên để giảm bớt lực tác động vào.

Mà ngay khi Ly Hòa nhảy ra khỏi cửa sổ thì từ ống tay áo của cô bay vút ra một móc sau đó quấn lên cửa sổ, cô lợi dụng chiếc móc câu này mà nhanh chóng trượt xuống.

“Cái hai kẻ đã chạy mất, mau đi tìm!”

Từ trong hành lang vang lên một tiếng hét lớn.

“Nhanh!” Trương Thác khẽ nói với Ly Hòa, hai người chọn lấy một hướng sau đó nhanh chóng bay đi biến mất trong không trung.

Một đám người từ hành lang chạy ra đuổi theo.

“Không cần đuổi” Một giọng nữ thanh thúy vang lên đã dừng lại hành động của tất cả những người đang ở đây, sau khi bọn họ quay người lại nhìn thấy người phụ nữ này thì tỏ vẻ cung kính.

Người phụ nữ này dựa sát vào một người đàn ông đi đến, hai người bọn họ chính là Châu Ninh và Tổ Lâm.

Tổ Lâm nhìn về phương hướng mà Trương Thác bỏ chạy, cười lạnh một tiếng: “Mạng của ông chủ tôi vẫn nên để tôi tự mình đến lấy đi thì tốt hơn”

Trương Thác cùng với Ly Hòa cùng nhau xuyên thẳng qua bóng tối ở trong thành Cương Thiết Chỉ, từ sau lưng hai người bọn họ truyền đến tiếng chân dồn dập khiến cho hai người không dám dừng lại ngay cả một giây.

Hiện tại ở trong mắt của Ly Hòa bọn họ nếu như dừng lại thì sẽ bị người khác bắt lấy, sau đó sẽ phải đối mắt với chế tài của Đảo Quang Minh.

Mà ở trong mắt của Trương Thác thì chỉ cần anh dừng lại thì người của Thần Ẩn và người của Phản Tổ Minh sẽ xuất hiện hoàn toàn bao vây lấy anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.