Con Rể Quyền Quý

Chương 2387



Chương 2387:

“Đừng hòng đi!” Ninh Châu hét lên một tiếng, trong giọng hét của cô ta mang theo sự cuồng loạn, rất lâu trước đây, Ninh Châu còn cho rằng mình đã hoàn toàn thu phục được Tổ Lâm, Tổ Lâm đã sớm toàn tâm toàn ý phục vụ Phản Tổ Minh, nhưng hôm nay, cô ta nhận ra, mình sai rồi, sai ngay tại điểm này rồi.

Ninh Châu muốn ngăn Tổ Lâm lại, nhưng trước mặt cô ta lại xuất hiện một tầng khí tím ngăn cản.

“Tên họ Trương kia, không ngờ anh vẫn luôn giả vờ đóng kích hết!” Andre nhìn chằm chằm Trương Thác, cắn răng nghiến lợi.

“Tôi cũng không phải một thằng ngốc” Trương Thác lắc đầu: “Từ lúc bắt đầu, tôi đã nhận ra, cơ thể mình có gì đó không đúng, từ khi các anh ngắm vào tôi ở đảo Ánh Sang, tôi đã nghĩ, chuyện này sợ là có liên quan tới tinh thể lửa, tôi đã để Tổ Lâm giả vờ bị các anh thu phục, mục đích chính là muốn làm rõ tất cả. Bây giờ xem ra là trong người tôi có một thứ mà tôi không thể nào lí giải được, đây có lẽ có liên quan tới năng lượng tinh thể lửa mà tôi đã hấp thục trước đó”

“Giỏi lắm” Ninh Châu cắn răng: “Từ bỏ Đảo Quang Minh cũng nằm trong kế hoạch của anh đúng không?”

Trương Thác nhún vai: “Thế giới đang thay đổi, Đảo Quang Minh không thích hợp để tiếp tục ở đó nữa, mượn tay các người để Đảo Quang Minh biến mất không được sao? Cái gọi là Đảo Quang Minh cũng chỉ là một cái danh xưng mà thôi, tới đây đi, để tôi xem xem, thứ vẫn luon ảnh hưởng tới tâm lý tôi rốt cuộc là gì?”

Trương Thác nhìn về phía cơ thể trong không trung, anh phất tay, chiếc nhẫn kia lại rơi vào trong tay anh.

“Trương Thác, anh rất tự tin” Andre đứng dậy: “Nhưng tôi không hiểu, sự tin tin đó của anh lấy từ đâu ra, chắc anh đã biết thứ đại diện cho tà thần là gì rồi? Đó chính là vị thân duy nhất của thế gian! Ngày hôm nay, tà thần đã tỉnh lại, anh có thể làm rõ được mọi chuyện hay không đã không còn quan trọng nữa rồi”

Theo lời Andre nói, trong không trung, ánh sáng màu đỏ trong đĩa đã hoàn toàn chuyển vào người cơ thể đó.

Ánh sáng màu đỏ biến thành áo khoác, khoác lên người cơ thể.

Một luồng gió cực mạnh lan tràn khắp thành cổ, trong thành cổ, tất cả tòa tháp cao đều bị tiêu hủy hết!

Cơ thể ba mét kia phát ra tiếng hú động trời động đất.

Đông Hòa, trong núi sâu Côn Sơn.

Sắc mặt Lý Dung Tài và Donal trở nên ngày càng khó coi hơn.

Mà trên người con vật đầu hổ thân bò kỳ quái kia, nụ cười của nó ngày càng rộng, trông vô cùng kỳ quái.

“Một anh linh cực mạnh đã tỉnh dậy, văn minh địa tâm và địa biểu nhất định phải trùng hợp lại với nhau, đây là chuyện các người không thể nào ngăn cản được, còn muốn giết tôi không? Kiên quyết không thả tôi ra, chỉ bằng đi quản một anh linh khác đi, ha ha…”

Con vật đầu hổ cười to một tiếng, thân hình biến thành một tia lửa điện, xông về phía núi Côn Sơn.

“Muốn chạy?” Doanal hét lên một tiếng, lập tức đuổi theo.

Lý Dung Tài bám ngay théo sau, vừa đỉnh đuổi theo.

“Đừng đuổi nữa” Huyền Thiên Lân lắc đầu: “Có gì đó không đúng”

Khi Huyền Thiên Lân nói, ánh sáng màu đen trên kiếm theo đó chuyển thành trắng.

Lý Dung Tài bàng hoàng, cũng nhận ra điểm không đúng.

“Lợi hại đấy, không hổ là quỷ thần Huyền Thiên Lân” Giữa không trung, một luồng khí màu xanh xuất hiện, Lam Vân Dương xuất hiện rồi.

“Lam Vân Dương, anh làm cái gì đấy?” Donald cũng cảm thấy không đúng lắm, anh ta không đuổi theo con quái vật kia nữa mà gào lên trời.

“Xin lỗi, tôi là người biết trưởng thành” Lam Vân Dương lắc đầu: “Sợ răng hợp tác của hai chúng ta phải kết thúc hết rồi, thực nghiệm tiến hành nơi bước hiện tại, thế giới nhỏ của các anh đã không thể tiếp tục cung cấp số liệu tốt nhất cho tôi nghiên cứu nữa, tôi chỉ có thể đổi một nơi khác để chơi thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.