Con Rể Quyền Quý

Chương 2542



Chương 2542:

Một người dám chính diện trêu chọc ngài Ngưu, giết hai mươi tám thuộc hạ của ngài Ngưu, một người đối mặt với con cháu nhà họ Mông nói giết là giết, không phải kẻ điên thì là gì?

Mười một giờ đêm, Y Ngọc Điệp ăn uống no say rời khỏi nhà Trương Thác.

Trương Thác kết nối với máy truyền tin, hiện lên dáng vẻ Hoàng Trạch Minh.

“Sao thế?” Trương Thác thoải mái nằm trên ghế sofa, vừa xem chương trình trên tivi, vừa hỏi.

“Đại nhân, tôi đã nghe nói qua về chuyện xảy ra trong bữa tiệc hôm nay, ngài muốn hoàn toàn trở mặt với nhà họ Mông ư?” Hoàng Trạch Minh lên tiếng hỏi.

“Trở mặt?” Trương Thác cau mày.

“Nói cho tôi biết phân bố cơ bản của các thế lực trong thành Bắc Hà này đi”

Hoàng Trạch Minh khẽ gật đầu giải thích.

“Đại nhân, toàn bộ thành Bắc Hà này không tính cường đạo thì vẫn luôn có năm thế lực lớn, trong đó có ba gia tộc nhúng tay vào ba học viện lớn theo thứ tự lần lượt là nhà họ Mông, nhà họ Tôn, nhà họ Đàm. Còn lại hai thế lực khác theo.

thứ tự là tôi và ông Ngưu, ông Ngưu này có một sòng bạc ở thành Bắc Hà, làm một số giao dịch không đen cũng chẳng phải trắng, có một số việc mà ba học viện lớn không cách nào xử lý, đều sẽ giao cho ông Ngưu đi làm, xét về mặt địa vị thì ông Ngưu và ba gia tộc kia không kém bao nhiêu, hôm nay nghe nói ngài và ông Ngưu còn có chút mâu thuẫn.”

“Ông Ngưu? Nghe cách xưng hô của ông với ông ta, hai người rất thân à?” Trương Thác cầm cốc trà trên bàn, nhẹ nhàng thổi mấy hơi, sau đó nhấp một ngụm.

“Từ bây giờ trở đi đã không còn như thế nữa, ngài có muốn sắp xếp người đi làm thịt ông ta không?”

Trương Thác mỉm cười lắc đầu.

“Không cần, sự hiện hữu của bọn họ chính là dễ dàng giúp chúng ta tạo thế, được rồi, trước mắt có ít tôm tép đến đây, tôi cần xử lý qua”

Trương Thác nói xong lập tức cúp máy, một giây sau khi Trương Thác cúp máy, mấy bóng người từ ngoài cửa sổ vọt vào.

Trương Thác vươn vai một cái, lẩm bẩm: “Người của nhà họ Mông à, tôi nghĩ mãi mà không rõ, nếu như các người đã biết ngài Ngưu kia đã có hai mươi tám thuộc hạ chết trong tay tôi, cần gì phải phái mấy nhân vật như phú thần trung kỳ này đến đây tìm chết, tổng cộng có sáu người, tới rồi thì đừng đi nữa”

Ngay khi Trương Thác vừa mới nói xong, trong nháy mắt toàn bộ cửa sổ đều bị đóng lại.

“Mọi người.” Trương Thác đứng dậy, giang hai cánh tay ra, giống như làm động tác chào đón.

“Hoan nghênh mọi người đến cứ điểm đầu tiên của Đảo Quang Minh”

Đảo Quang Minh!

Sáu người xông vào phòng kia, cả người đột nhiên chấn động.

Từ một góc xó xỉnh trên sofa, Trương Thác cầm lấy một chiếc mặt nạ quỷ, chậm rãi đeo lên mặt, khí màu tím ngưng tụ trước người Trương Thác.

“Là anh!” Sáu người nhà họ Mông đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, trong nháy mắt bọn họ đã hiểu rõ, vì sao Trương Ức Thùy lại cưồng vọng như thế, vì sao Trương Ức Thùy kia lại không kiêng nể gì, bởi vì anh chính là người phát ngôn của Đảo Quang Minh, phú thần đỉnh phong.

Trong nháy mắt khi Trương Thác đeo mặt nạ lên, sáu người nhà họ Mông lập tức nghĩ đến việc đem tin tức này truyền ra ngoài, chỉ tiếc bọn họ không có cơ hội đấy, khí màu tím kia lóe lên một cái rồi biến mất, tất cả đều kết thúc.

Trương Thác một lần nữa ngồi trên sofa, xem tivi.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Thác giống như ày rời giường nấu cơm, chờ đến giờ, Y Ngọc Điệp lại lện, Trương Thác cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không để ý.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.