Con Rể Quyền Quý

Chương 2694



Chương 2694:

Trương Thác nâng tay lên, mở miệng nói nhỏ: “Lên”

Trương Thác vừa mới nói xong, ở chân núi, một cánh cửa hoàn toàn dung nhập vào bên ngoài núi chậm rãi mở ra.

Cả ngọn núi đều đang run lẩy bẩy, dao động làm rơi đá vụn xuống dưới, cánh cửa này cao năm mét, rộng ba mét, cửa mở về phía bên trong.

Sau khi cửa mở ra, áp lực vô hình lập tức tràn từ trong cửa ra, đám người Bạch Trình ngay cả đứng cũng không đứng vững, hai chân tất cả đều mềm nhữn, quỳ một gối trên đất.

Uy áp mênh mông mãnh liệt này, chỉ trong thời gian ngắn đã lan tràn cả Hoành Sơn, lúc này, tất cả sinh linh trong Hoành Sơn, cho dù là người hay động vật đều đang run lẩy bẩy.

Cơ thể Bạch Giang Nam run lẩy bẩy, kích động nói: “Trương Thác, vào cửa đi”

Trương Thác gật đầu, chậm rãi đứng dậy, hít sâu một hơi đi vào trong cửa.

Sau khi Trương Thác đi vào trong cửa, Bạch Giang Nam mới đứng dậy đi theo vào.

Mà đám người Bạch Trình không có bất cứ động tác gì.

Cánh cửa trên ngọn núi chậm rãi đóng lại, uy áp khiến người ta run lẩy bẩy biến mất, lúc này đám người Bạch Trình mới có thể đứng dậy.

Ở bên trong cánh cửa, một thông đạo xuất hiện trước mắt Trương Thác, thông đạo này lên xuống trái phải, đều do bạch ngọc trải thành, với ánh mắt của Trương Thác, bạch ngọc ở nơi này làm thành thông đạo, lấy bừa một khối có mang ra thị trường, đều là cực phẩm trong cực phẩm!

Mà lúc này, thực ra là một thông đạo chỉnh thể! Thứ này, nếu không tận mắt nhìn thấy, Trương Thác cũng không dám nghĩ tới, vậy mà thực sự tồn tại!

Đi theo thông đạo bạch ngọc này, hơi thở cổ xưa phả vào mặt, Trương Thác không biết sao mình lại có loại cảm giác này, rõ ràng là không thấy được cảnh tượng bên trong như thế nào, nhưng lại tràn ngập kính sợ đối với bên trong.

“Thông đạo bạch ngọc, dài tận một kilomet” Bạch Giang Nam cảm khái nói: “Đã từng có biết bao nhiêu người mộng tưởng đi trên thông đạo này, đứng trên thông đạo này chính là vinh quang tối cao trong nhân sinh của bọn họ!”

Trương Thác giâm lên bạch ngọc dài cây số này, chỉ nghe lời Bạch Giang Nam nói, đều có thể tưởng tượng được lúc trước Anh Linh Điện huy hoàng tới mức nào! Tám phương tới bái, bễ nghễ thiên hạ, hiệu lệnh quần hùng!

Xuyên qua thông đạo bạch ngọc này, một cửa vào sảnh đá xuất hiện trước mắt Trương Thác, ở phía trên cửa vào sảnh đá này có khắc ba chữ to.

Anh Linh Điện!

Khi thấy chữ này, Trương Thác có cảm giác đôi mắt đau đớn, anh dời mắt đi theo bản năng, lúc này mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào sau lưng mình đã ướt đẫm.

“Anh Linh Điện, không phải là nơi tất cả mọi người có thể nhìn thẳng, người không đủ thực lực, ngay cả nhìn một cái đều là hi vọng xa vời. Đối với kẻ yếu mà nói, ba chữ đó giống như cấm ky” Giọng nói của Bạch Giang Nam lại vang lên.

“Kẻ yếu sao?” Trương Thác cười tự giễu, thực lực của mình hiện giờ, đặt ở trong mắt Anh Linh Điện chỉ là kẻ yếu, rốt cuộc Anh Linh Điện này kh ủng bố tới mức nào.

“Sư đệ, tôi cần nhắc nhở cậu một chút: Bạch Giang Nam ở sau lưng Trương Thác: “Sau khi đi vào, những thứ cậu nhìn thấy đều có khả năng nằm ngoài nhận thức của cậu, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt”

“Cảm ơn sư huynh, tôi đã hiểu rõ” Trương Thác lại hít sâu một hơi, sau đó bước ra một bước, một bước này là nửa bước của thông đạo bạch ngọc, dẫn Trương Thác tới một lĩnh vực mới. Tuy chỉ là một bước, nhưng một bước này hoàn toàn khiến Trương Thác thay đổi nhận thức đối với thế giới này.

Cho dù lúc trước Bạch Giang Nam đã mở miệng nhắc nhở, nhưng dù vậy Trương Thác vẫn há hốc miệng, khó mà tin được nhìn mọi thứ trước mắt.

“Anh Linh Điện! Đây là Anh Linh Điện sao?” Miệng Trương Thác lẩm bẩm, trong mắt không che giấu được rung động.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.