Chương 2718
Ông chủ quầy hàng liếc mắt nhìn anh ta một cách khinh thường: “Hối cái gì mà hối, tôi còn có thể nuốt được chút tiền nát này của cậu được chắc, cầm rồi đi cho t Ông chủ quầy hàng trực tiếp mở thiết bị liên lạc rồi chuyển khoản cho Trình Mặc Hàn.
“Cậu chủ, thứ cho tiểu nhân có con mắt vụng về, miếng ngọc bài này đáng giá ba tỷ sao?” Một tùy tùng của Trương Khải Ca cười lấy lòng và bảo. Anh ta rất hiểu cậu chủ nhà mình, biết lúc này cậu chủ nhà mình cần phải thể hiện.
“Các người thì hiểu cái gì chứ” Quả nhiên Trương Khải Ca trúng ngay một chiêu này, cậu ta xòe quạt giấy, hơi phe phẩy rồi đáp: “Miếng ngọc bài này chính là một miếng Trấn Linh bài, Phú Thần sơ kỳ có thể sử dụng nó, mỗi một miếng Trấn Linh bài có thể triệu hồi một anh linh chiến đấu cho mình .Tuy rằng thời gian mà anh linh xuất hiện chỉ có năm phút, hơn nữa chỉ có thể dùng một chiêu, mỗi khi sử dụng Trấn Linh bài đều cần bổ sung rất nhiều linh khí, nhưng thứ này lại tương đương với mang theo chiến lực cấp bậc Chí Tôn bên người, cho nên cậu cảm thấy ba tỷ đắt sao?”
Tùy tùng vừa nghe, lập tức lộ ra bộ dáng khiếp sợ, rốt cuộc có mấy phần thật giả, thì chỉ có bản thân tùy tùng biết rõ trong lòng mà thôi, giọng điệu nịnh nọt cũng vang lên cùng lúc với vẻ khiếp sợ trên gương mặt của gã tùy tùng: “Cậu chủ thật tinh mắt, cậu chủ tinh mắt!”
Trương Thác nghe vậy, cũng âm thầm gật đầu, chẳng trách cảm giác mà miếng ngọc bài này mang đến cho mình, lại giống như Anh Linh lệnh đến vậy, hóa ra trong miếng ngọc bài này trấn áp một chiến linh.
Lúc này, ông chủ quầy hàng đã chuyển tiền lại cho Trình Mặc Hàn xong, lại cầm miếng Trấn Linh bài này đi tới giao dịch với Trương Khải Ca.
Trương Khải Ca bĩu môi, một tùy tùng tiến lên trước chuẩn bị giao dịch.
Nhưng ngay đúng lúc này, một đường kiếm mang màu tím đột nhiên xẹt qua phía trước người ông chủ quây hàng, trên mặt đất phía trước cách mũi chân của ông ta một milimet, để lại một vết rạch thật sâu.
Động tác tiến lên của ông chủ quầy hàng đột nhiên dừng lại, lúc này ông ta mới phản ứng lại được, phía sau mình bị mồ hôi lạnh thấm ướt nhẹp, nguyên nhân là vì một đường kiếm mang vừa rồi đó khiến cơ thể của mình sinh ra phản ứng theo bản năng, đường kiếm mang đó có thể sẽ lấy mạng của mình.
Ông chủ quầy hàng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Trương Thác đứng ở nơi đó, đầu ngón tay còn có dòng khí màu tím lượn quanh, nói rõ đường kiếm mang màu tím vừa rồi đó từ đâu mà đến.
“Ông không thể bán được” Giọng nói của Trương Thác rất nhẹ nhàng.
“Không thể bán?” Ông chủ quầy hàng nhíu mày: “Chàng trai, tôi nói này, cậu cũng lắm chuyện quá rồi đấy, Linh thị này còn có cả quy tắc không thể bán nữa sao? Còn nữa, cậu nói không thể bán thì không thể bán sao?”
“Không” Trương Thác lắc đầu: “Tôi chỉ đang khuyên ông thôi, ông tiến thêm một bước thì tôi sẽ giết ông, ông nghe hay không thì tùy ông.”
Trương Thác nói xong, lại không nhìn ông chủ quầy hàng nữa.
Gương mặt của ông chủ quầy hàng lộ ra vẻ khinh thường, ông ta quay người đi, vừa định cất bước, nhưng lại rụt chân định bước về theo bản năng ngay khi nhìn thấy vết nứt phía trước chân đó.
Trương Khải Ca cười lạnh một tiếng, liếc mắt ra hiệu cho tùy tùng của mình một cái, tùy tùng đó của cậu ta quát về phía Trương Thác: “Cậu cho rằng mình là cái thá gì chứ, tôi ngược lại muốn xem xem, cậu thử động vào ông ta một cái xem, nào, ông chủ, chúng ta giao dịch!”
Tùy tùng bước lên, duỗi cánh tay ra, định mở thiết bị liên lạc của mình lên. Nhưng cánh tay của tùy tùng đó vừa mới giơ lên, thì một đường kiếm mang màu tím đã xẹt tới, chỉ nhìn thấy cánh tay của người đó bay vút lên cao. Máu tươi nóng hổi bắn tung tóe lên gương mặt của ông chủ quầy hàng. Ông chủ quầy hàng nhìn tùy tùng của Trương Khải Ca đứt tay ngay trước mặt với vẻ mặt sợ hãi, bước chân cũng rụt về theo bản năng.
Tùy tùng bị đứt tay cũng ngây người ra một giây, sau đó phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Trương Khải Ca vẫn luôn mang vẻ mặt nghiền ngẫm đột nhiên thay đổi sắc mặt, cậu ta trừng mắt nhìn Trương Thác, lớn giọng quát: “Làm càn, anh là cái thá gì mà cũng dám chọc vào Trương Khải Ca tôi!”
Trương Thác không hề mở miệng, mà Vị Lai ở phía sau anh thì lại tiến lên một bước, lên tiếng đáp: “Chỉ dựa vào anh mà cũng xứng mang họ Trương sao?”