Con Rể Quyền Quý

Chương 2719



Chương 2719

“Ha ha” Trương Khải Ca khẽ cười một tiếng: “Xem ra, các người cũng có vài phần bản lĩnh đấy nhỉ, nhưng đây chính là lý do khiến các người có thể diễu võ giương oai trước mặt tôi sao?”

“Cậu quả thực không xứng mang họ Trương” Trương Thác gật đầu: “Tôi cho cậu một cơ hội, hoặc là cậu đổi họ, hoặc là tôi giết cả nhà cậu, cậu tự mình chọn đi”

Trương Khải Ca sững sờ vài giây, sau đó bật cười một cách điên cuồng: “Ha ha ha ha! Ha ha ha ha! Con mẹ nó, không phải hôm nay tôi ra ngoài gặp phải thăng ngu đấy chứ, kêu tôi đổi họ, giết cả nhà tôi sao, nhãi ranh, anh cho rằng anh là cái thá gì?”

“Tôi vẫn đang khuyên nhủ cậu đấy” Giọng nói của Trương Thác bình tĩnh: “Có thể các người không tin, nhưng lời tôi đã nói thì tôi sế làm”

“Ha ha, lần đầu tiên Trương Khải Ca tôi gặp được loại người ngông cuồng như vậy ở thành chính đấy, nào, để tôi xem xem anh có bản lĩnh gì mà đưa ra lời khuyên bảo như vậy!”

Trương Khải Ca tiến lên một bước.

Trong nháy mắt cậu ta tiến lên trước đó, kiếm mang màu tím phóng thẳng về phía cậu ta, xu thế này là muốn trực tiếp lấy mạng của Trương Khải Ca.

Trương Khải Ca hiển nhiên không ngờ đối phương lại dám ra tay thật, cậu ta phản ứng lại, muốn ngăn cản nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra, kiếm mang mà đối phương thuận tay vung ra này, hoàn toàn không phải là thứ mà mình có thể ngăn chặn được.

Sắc mặt của cậu ta thay đổi, kiếm mang đó đã cắt lên mặt cậu ta, khiến máu tươi chảy xuống.

Một bóng người xuất hiện trước người cậu ta, thuận tay đánh tan kiếm mang màu tím đó, bóng người đột nhiên xuất hiện này, mặc một bộ trường bào màu tím, hơn ba mươi tuổi, cả người từ trên xuống dưới tản ra một nguồn khí tức của người có đẳng cấp cao.

Trong nháy mắt Trương Khải Ca nhìn thấy hư ảnh của bóng người này, gương mặt lộ ra vẻ kính trọng, cậu ta quỳ một gối xuống: “Trương Khải Ca chào Võ Vương đại nhân”

Người tới chính là Võ Vương.

Võ Vương đưa lưng về phía Trương Khải Ca, mở miệng nói: “Dựa vào cậu mà cũng dám chọc vào sứ giả của đảo Ánh Sáng chúng tôi sao, nếu trưởng bối nhà cậu biết, không biết nên nói cậu là đồ ngu hay là nên khen cậu có dũng khí thì tốt đây”

“Đảo Ánh Sáng!” Cả người Trương Khải Ca đột nhiên chấn động, sau đó như nhận ra điều gì đó: “Trương… anh ta là Trương Ức Thùy!”

“Trương Ức Thùy, tôi niệm tình cậu còn trẻ, nên có vài chuyện không truy cứu quá nhiều đối với cậu, nhưng cậu ngược lại, lại cho rằng tôi dễ bắt nạt mà phá hủy khách sạn ây giờ lại còn muốn tùy tiện giết người của tôi, thế này khó tránh khỏi có hơi không coi Võ Vương tôi ra gì rồi rồi thì phải?” Võ Vương nhìn Trương Thác, nói với giọng lạnh lùng.

Trương Thác không lập tức trả lời anh ta, anh bước lên vài bước, đi tới trước mặt ông chủ quầy hàng, nhìn ông ta, rồi nhẹ giọng hỏi: “Có thể tặng miếng ngọc bài trên tay ông cho tôi hay không?”

Ông chủ quầy hàng nuốt một ngụm nước miếng thật mạnh, ba chữ Trương Ức Thùy trong miệng của Trương Khải Ca vừa rồi, ông ta cũng đã nghe rất rõ ràng, thân là người bán hàng rong vào nam ra bắc, ông chủ quầy hàng này làm sao có thể chưa từng nghe nói tới tên tuổi của Trương Ức Thùy cho được. Có thế nào ông ta cũng không ngờ người mà mình vừa mới chơi xỏ lại là Trương Ức Thùy!

Rất nhiều ngày trước đó, cái tên Trương Ức Thùy đã truyền khắp toàn bộ khu Vạn Sơn, và được gán cho biệt hiệu ác ma.

“Có thể tặng cho tôi được không?” Trương Thác mỉm cười, lại hỏi lại.

Ông chủ quầy hàng muốn từ chối, nhưng cơ thể lại gật đâu theo bản năng, rồi đưa tay qua.

“Cảm ơn” Trương Thác cầm miếng ngọc bài: “Trong vòng mười giây biến đi cho khuất mắt tôi, thì tôi có thể không giết ông, còn sau mười giây thì tôi không chắc đâu”

Ông chủ quầy hàng nghe được lời này, không hề do dự một chút nào mà ba chân bốn cảng chạy mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.