Con Rể Quyền Quý

Chương 2748



 

Chương 2748

Tuy rằng Võ Vương dẫn đầu phủ Võ Vương, nhưng người nói chuyện cũng không phải là anh ta, mà là một người có đàn ông trung niên có tướng mạo bình thường, hoàn toàn không dễ bị người chú ý đến. Khi ông ta nói chuyện, thậm chí còn chẳng liếc mắt nhìn Võ Vương lấy một cái. Ngược lại, khi người này nói chuyện, Võ Vương còn hơi khom người, dễ nhận thấy địa vị của anh ta không bằng người đang nói chuyện.

“Trương Ức Thùy, bây giờ cậu đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi” Võ Vương nhìn chằm chằm vào Trương Thác, trong mắt tràn ngập sát khí: “Lát nữa, tôi sẽ đòi lại tất cả những thứ trước kia lại, nhất định!”

Người của Kiếm Cốc nhìn về phía chân trời, hô to một tiếng: “Lâm tướng quân, không cần thiết phải trốn nữa, mau xuất hiện đi, hôm nay, hấy cho tất cả chúng tôi được chứng kiến, đại nhân của đảo Ánh Sáng này và bảy vị đại nhân Hoành Sơn, rốt cuộc có bản lĩnh lớn đến đâu, cho chúng tôi nhìn xem bọn họ có thể sống sót ra khỏi Hoành Sơn này được không?”

Người do Kiếm Cốc, phủ Võ Vương, Lâm Ngữ Lam dẫn đầu, lại thêm hai Chí Tôn mạnh mẽ ở học viện Thiên Vũ nữa, trong khoảng thời gian ngắn nhất, tất cả những thế lực này đều đã tập kết xong xuôi.

Tuy rằng nhìn từ ngoài mặt thì số lượng Chí Tôn của những thế lực này, còn lâu mới bằng được đám người Trương Thác, nhưng có bao nhiêu Chí Tôn ẩn nấp trong bóng tối, thì ai mà biết được, cũng giống như học viện Thiên Vũ kia, hai học viên vô cùng bình thường, lại biến hóa nhanh chóng, trở thành Chí Tôn, mà trong phủ Võ Vương và Kiếm Cốc, hiển nhiên cũng có những nhân vật như vậy ẩn náu.

Trương Thác và đám người Bạch Trình đều mang vẻ mặt khó coi.

“Hóa ra các người vẫn luôn bám theo phía sau chúng tôi.”

Bạch Trình cắn răng, tỏ ra rất tức giận.

“Băng không thì sao?” Võ Vương lên tiếng: “Các người thật sự cho rằng, chỉ dựa vào một đảo Ánh Sáng và cái gọi là Hoành Sơn Thất Thái Bảo, mà đã có thể tạo nên sóng gió ở toàn bộ khu Vạn Sơn này được rồi sao? Nếu không phải có chúng tôi ngầm cho phép hành vi của các người, thì các người đã sớm bị giết chết trước khi tiến vào thành rồi!”

“Tôi có một vấn đề” Trương Thác nhìn chằm chằm vào học viên nam kia: “Sao các cậu lại biết chìa khóa nằm ở chỗ chúng tôi”

“Nói đến đây, ngược lại cũng phải cảm ơn các vị đấy” Học viên nam cười đáp: “Chúng tôi chỉ biết chìa khóa mở chiếc cửa lớn này nằm ở Hoành Sơn. Trước khi đến đây, chúng tôi đã tìm kiếm suốt một thời gian rất dài, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Hoành Sơn có quá nhiều thế lực lớn nhỏ, cho đến tận khi cái được gọi là Thất Thái Bảo xuất hiện. Chúng tôi để mặc cho các người thống nhất Hoành Sơn, chỉ là muốn xem xem, các người có thể mang tới được bất ngờ cho chúng tôi hay không. Lần này, các người thật sự đã tạo được bất ngờ cho tôi rồi đấy, ha ha”

“Xem ra, chúng tôi đúng thật là đi may áo cưới cho các người mà” Trong mắt của Alex hiện ra vẻ bất mãn.

“Áo cưới? Nếu không phải chúng tôi ngầm cho phép, thì anh cho rằng dựa vào bảy người các anh, lấy cái gì để đấu với học viện Thiên Vũ chúng tôi?” Nữ học viên đó mang vẻ mặt bất mãn.

Nam học viên tiếp tục cười và nói: “Về phần đảo Ánh sáng, cũng giống thế thôi, chẳng qua chỉ là chúng tôi cố ý làm vậy, để các người thống nhất toàn bộ đạo tặc, tiếp sau đó, đảo Ánh sáng sẽ do chúng tôi tiếp nhận, vậy là nan đề lớn nhất ở khu Vạn sơn này có thể giải quyết rồi, ôi, thật là thoải mái quá đi”

Giờ phút này, hiển nhiên người của học viện Thiên Vũ đã trở thành nhà thắng lớn nhất, còn đám người Trương Thác thì vẫn luôn bị tính kế.

Trong phủ Võ Vương, người đàn ông trung niên đó nhìn về phía Lâm Ngữ Lam, rồi lên tiếng nói: “Lâm tướng quân, chuyện giữa cô và tên Trương Ức Thùy này đã truyền đến ồn ào huyên náo ở trong thành chính này rồi, vốn tôi cho cô vào cửa nhà Võ Vương tôi là đã phá lệ rồi. Hiện tại chỉ vì cô, mà càng khiến cho phủ Võ Vương tôi mất sạch mặt mũi hơn. Nếu không phải cháu tôi vẫn luôn nói đỡ cho cô, thì phủ Võ Vương tôi đã sớm viết một lá đơn bỏ vợ, cắt đứt toàn bộ quan hệ giữa cô và phủ Võ Vương tôi rồi. Nhưng hiện giờ, ngược lại có một cơ hội cho cô lập công chuộc tội đấy, nếu cô giết tên Trương Ức Thùy này, vậy phủ Võ Vương tôi sẽ cho cô cơ hội vào cửa một lần nữa”

Người đàn ông trung niên này nói chuyện tràn đầy vẻ kiêu ngạo. Trong khi ông ta nói, Võ Vương không nói một tiếng nào cả, bởi vì ở phủ Võ Vương, quyền lực của người đàn ông này còn cao hơn cả anh ta. Võ Vương, chỉ là một người phát ngôn của mỗi một thế hệ ở phủ Võ Vương, mà trung tâm quyền lực thực sự lại không nằm ở người phát ngôn này. Người đàn ông trung niên đang nói chuyện hiện tại, chính là bác hai của kỳ Võ Vương này, cũng là người có quyền lực thứ hai trong phủ Võ Vương!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.