Rất nhanh, Trương Thác đã làm xong thủ tục lên máy bay, bước đến, ba người dắt tay nhau đi lên máy bay.
Đợi sau khi ngồi xuống, Mễ Lan tiến sát lại bên người Trương Thác, nói nhỏ bên tai Trương Thác: “Trương Thác, anh cái này là không được rồi nha, đã bao nhiêu thời gian vậy rồi, mà còn chưa làm xong chuyện đó với Ngữ Lam nữa? Tôi thật không biết nên nói anh là chính nhân quân tử, hay là cầm thú không bằng nữa, chắc anh không phải là có vấn đề về mặt đó chứ?”
Vẻ mặt Trương Thác ngớ ra, phát hiện Mễ Lan đang dùng ánh mắt rất kỳ lạ nhìn mình.
Anh bĩu môi: “Tôi được hay không, hay là cô thử xem?”
“Cút ngay!” Mễ Lan ném cho Trương Thác một cái trừng mắt, rồi ngã ra ghế ngồi, rồi nằm ra đó ngủ.
Sau khi Mễ Lan nằm xuống, chỉ còn mỗi Lâm Ngữ Lam vẫn đang ngồi bên cạnh Trương Thác, có thể là vì bị vạch trần mối quan hệ trước mặt Mễ Lan, do đó mà giữa hai người càng ngượng ngùng hơn không ít.
“Bà xã, có những chuyện đừng quá để trong lòng, cuộc sống chính là như thế, có rất nhiều chuyện đều không giống như những gì mà mình đã sắp đặt.
” Trương Thác an ủi một tiếng.
Lâm Ngữ Lam gật đầu, không nói gì, trong lòng người phụ nữ cũng có cách nghĩ của riêng mình.
Từ Ngân Châu đến Hàng Châu, chỉ cần 3 giờ đồng hồ, nếu không quá cảnh.
3 giờ 05 phút chiều, máy bay đáp xuống sân bay Hàng Châu, dù rằng trước khi đến, Trương Thác đã nghĩ rằng Hàng Châu sẽ nóng hơn Ngân Châu rất nhiều, nhưng sau khi đến nơi thì mới phát hiện ra, đây không phải dùng hai từ rất nhiều là có thể hình dung được.
Cái nóng của Ngân Châu là thuộc loại khô hanh.
Còn cái nóng ở Hàng Châu là thuộc loại oi bức, ngột ngạt, mới vừa xuống máy bay, Trương Thác đã toát đầy mồ hôi.
Hôm qua ba người đã bàn bạc xong hết cả rồi, sau khi đến Hàng Châu, sẽ trực tiếp đến sống ở nhà Mễ Lan.
Lúc ra khỏi sân bay, Mễ Lan nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ đậu bên ngoài phòng chờ, lúc nhìn thấy biển số xe, Mễ Lan chau mày: “Sao lại là anh ta?”
“Ai đấy?” Lâm Ngữ Lam tò mò hỏi.
“Còn nhớ trước đây mình đã từng nói với cậu cái tên đó không, tên là Dương Hải Phong.
” Mễ Lan nhéch miệng.
Lâm Ngữ Lam suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: “Có chút ấn tượng, chính là cái tên mà cậu đặc biệt khó chịu đúng không?”
“Đúng đó.
” Mễ Lan thở dài một hơi: “Lúc đó vì để tránh sự quấy rầy của Dương Hải Phong, mình đặc biệt kêu mẹ mình giới thiệu cho mình một đối tượng, ai mà biết được cái hôm xem mắt đó, đối tượng mẹ mình giới thiệu vậy mà lại không đến, bỏ rơi mình cả buổi chiều hôm đó, còn bị Dương Hải Phong nhìn thấy, lúc đó mình cũng đã hết hy vọng rồi, mới xin được điều đến nước Pháp, ai mà biết cái tên Dương Hải Phong đó gây rối ở đâu mà lấy được thông tin liên lạc của mình, mỗi ngày đều gửi hơn cả chục tin, mình phiền đến mức sắp phiền chết mát rồi đây, cái này nếu như để cho anh ta nhìn thấy mình trở về, thì máy ngày này mình cũng không cần phải sống tốt nữa đâu, anh ta cứ y như là ruồi nhặng vậy!”
Mễ Lan vẫn còn đang nói đấy chứ, thì nghe thấy một giọng nói chào hỏi vang lên, trong giọng nói mang theo sự ngạc nhiên vui mừng.
“Mễ Lan? Em trở về rồi? Trời ạ, anh không nhìn nhằm đó chứ!”
Ba người Trương Thác quay lại nhìn theo hướng giọng nói truyền đến, thì thấy một người thanh niên khoảng chừng hơn 20 tuổi, thân người cao tầm 1m75, mặc quần short, áo tay lỡ, để tóc ngắn, trên mặt đeo một cái kính, đang phấn khởi bước qua bên này.
“Ôi trời, thật là nói Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
” Mễ Lan bắt lực than thở: “Đi thôi Ngữ Lam, đừng để ý anh ta.
”
Vừa nói, Mễ Lan vừa lôi lấy cánh tay của Lâm Ngữ Lam, bước ra phía ngoài sân bay.
Còn chưa đi được hai bước, thì Dương Hải Phong đã chặn ở trước mặt ba người.
“Mễ Lan, em thấy anh mà em đi cái gì chứ, chẳng lẽ em không nhớ anh sao? Thời gian đã lâu như vậy rồi, mỗi ngày đêm nào anh cũng đều có thể mơ thấy em cả, mơ thấy dáng vẻ em đang quấn quýt anh, em nằm trong lòng anh, nói với anh rằng em yêu anh, em có biết không, mỗi khi đến nửa đêm, mỗi khi đến lúc này, anh đều sẽ mỉm cười thức dậy.
Dương Hải Phong nhìn Mễ Lan với gương mặt đầy thâm tình.