Con Rể Quyền Quý

Chương 2844



Chương 2844

Ba người thanh niên tới từ đạo quán Ngọc Hư này, toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào Lâm Ngữ Lam, trong ánh mắt mang theo chút ý tứ khác.

Thanh niên dẫn đầu gật đầu, lên tiếng nói: “Cũng được, dù sao dựa theo quy tắc của sư môn, sư muội này sớm muộn cũng phải gả cho một người trong số chúng ta, cậu đi ôm sư muội về đây cũng không tính là mạo phạm, đi đi”

Người mặt mày gian xảo đó vừa nghe được lời này, gật đầu với sắc mặt vui vẻ, cũng không nói thêm gì nữa, mà đi thẳng tới chỗ Lâm Ngữ Lam, từ trên cao giáng xuống, anh ta giang rộng hai tay, làm ra tư thế ôm.

“Cút về ngay cho tôi!” Triệu Chính Khải đột nhiên vung tay, một dòng khí cuồn cuộn càn quét về phía người mang vẻ mặt gian xảo đó.

Sắc mặt của người tới đột nhiên thay đổi, cơ thể lách đi, tránh né dòng khí của ông ta, sau đó vút lên trời, trừng mắt nhìn ông ta, rồi hừ lạnh bảo: “Họ Triệu kia, ông có ý gì? Ra tay với tôi? Ông ăn phải gan hùm mật gấu sao?”

“Ô” Triệu Chính Khải cười một tiếng khinh thường: “Ra tay với cậu thì đã làm sao? Tôi cảnh cáo cậu, tay chân phải sạch sẽ một chút, bằng không, sư phụ cậu có tới cũng không cứu được cậu đâu!”

Một câu nói cuối cùng của Triệu Chính Khải, lại chính là sự thật, bởi vì mới vừa rồi, ông ta đã từ trên người Trương Thác cảm giác được sát khí rất rõ ràng. Người khác không hiểu anh, nhưng Triệu Chính Khải thì lại quá hiểu. Con người Trương Thác này ngoài mặt nhìn thì rất vô hại, nhưng trên thực tế, động tay động chân vô cùng tàn nhẫn. Hơn nữa điều quan trọng nhất là, trong long Trương Thác còn có một mặt u ám rất nặng, hiện giờ đang bị che giấu, nhưng một khi nó bùng phát, vậy kết quả như vậy, cũng là điều mà ông ta không muốn nhìn thấy, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của toàn bộ nền văn minh, chuyện này không hề khoa trương chút nào!

Người thanh niên mặt mày gian xảo nhìn Triệu Chính Khải với vẻ bất mãn, lên tiếng nói: “Người của Cửu Cục cũng xứng nói chuyện với tôi như vậy sao, sư phụ tôi không cứu nổi tôi sao? Ồ, tới đi, tôi ngược lại muốn xem xem, sư phụ tôi không thể cứu được tôi kiểu gì!”

Thanh niên mặt mày gian xảo nói xong, cơ thể lại động, hướng về phía Lâm Ngữ Lam.

Lần này, không đợi Triệu Chính Khải ra tay, Lâm Ngữ Lam đã quát một tiếng: “Cút!”

Hư ảnh phía sau cô ngưng thành thực chất, tướng sĩ mặc giáp bạc ra tay, một lượng lớn ánh sáng bạc càn quét về phía người tới.

Sắc mặt của thanh niên mặt mày gian xảo lại thay đổi, lần này, anh ta cũng không né tránh nữa, mà là cơ thể nhanh chóng lùi về sau, tránh thoát ánh sáng màu bạc trắng này.

Anh ta đứng vững ở phía xa, nhìn hư ảnh phía sau Lâm Ngữ Lam, uy lực mà hư ảnh này đánh ra, hoàn toàn khác hẳn với suy nghĩ của anh ta.

Thanh niên dẫn đầu của đạo quán Ngọc Hư cũng nhìn hư ảnh mặc giáp bạc phía sau Lâm Ngữ Lam với vẻ mặt nặng nề.

“Sư muội có vài phần thực lực, vừa hay, để sư huynh tới chơi với cô một chút!” Thanh niên mặt mày gian xảo hét to một tiếng, phía sau anh ta cũng có hư ảnh hiện ra.

Lãnh đạo của rất nhiều thế lực và các thành viên có mặt ở đó nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ chưa bao giờ từng trông thấy cách thức chiến đấu mang theo hư ảnh giống như của Lâm Ngữ Lam và đạo quán Ngọc Hư.

Cùng lúc hư ảnh xuất hiện phía sau thanh niên mặt mày gian xảo, hai người Trương Thác và Triệu Chính Khải gần như đưa mắt nhìn nhau cùng một lúc, cùng nhìn ra được vẻ nghỉ ngờ rõ ràng trong mắt của đối phương.

Cách thức chiến đấu của đạo quán Ngọc Hư này rõ ràng cũng là ngưng tụ ra anh linh, nhưng thực lực của ba thanh niên này, ngay khi ba người xuất hiện, thì hai người bọn họ đã nhìn ra rất rõ ràng. Người dẫn đầu đó có thực lực của Phú Thần trung kỳ, hai người còn lại chỉ là Ngưng Khí hậu kỳ, trong đó, người có thực lực yếu nhất thuộc về thanh niên mặt mày gian xảo này, nhưng hiện giờ, vậy mà người này cũng ngưng tụ ra anh linh! Chỉ có điều, thực lực của anh linh này kém hơn rất nhiều.

Lấy người thanh niên mặt mày lấm lét này làm ví dụ, anh linh mà anh ta ngưng tụ ra, cho dù là Phú Thần hậu kỳ cũng có thể dễ dàng đánh bại được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.