Con Rể Quyền Quý

Chương 2890



Chương 2890

Lão già mở miệng: “Cậu nói đi”

“Nếu như Cổ Cơ họ vua, như vậy, vì sao cô ta lại đi cùng với ông, gọi ông là chú, vì sao hai người không ở lại vực sâu?”

Lão già thở dài một tiếng: “Tôi chỉ là một người làm mà thôi, lúc đưa Cổ Cơ rời đi, cô ấy ba tuổi, cô ấy không thể trở về được, bố mẹ của cô ấy đều bị Cổ Lực Đơn giết, Cổ Lực Đơn vì để đảm bảo huyết mạch của mình thuần khiết, đã giết chết tất cả người thân của cậu ta, Cổ Cơ cũng sẽ trở thành đối tượng để cậu ta tàn sát”

“Ồ? Nói như vậy đến, lần này Cổ Lực Đơn tới đây là vì tìm các người?”

“Có một phần nguyên nhân là như thế, nhưng không hoàn toàn chính xác” Lão già mở miệng: “Thú nhân đã sớm muốn rời đi vực sâu, chinh chiến mảnh đại lục này, bọn họ đã từng phái ra qua không ít người đến đây, lần này, là đã làm tốt chuẩn bị chinh chiến”

“Hóa ra là thế, vậy mấy người thì sao, tiếp theo có tính toán gì?” Trương Thác nói đến đây, đã hoàn toàn buông lỏng Cổ Cơ ra.

“Không biết, chuyển sang nơi khác, trốn đi thôi” Lão già lên tiếng: “Dù sao bây giờ tôi chỉ là muốn thấy Cổ Cơ bình an lớn lên, nếu không cũng sẽ không lựa chọn một chỗ như vậy”

“Ha ha” Trương Thác đột nhiên cười ra tiếng, bàn tay đã buông Cổ Cơ ra của anh lại siết chặt, Cổ Cơ trong nháy mắt há †o miệng, trên mặt lại lộ vẻ đau đớn.

“Cậu làm gì thế!” Sắc mặt của lão già lập tức trở nên lo lắng: “Cậu muốn biết cái gì tôi đều nói cho cậu biết rồi!”

“Kể một vài thứ lung tung, cũng coi như đã nói cho tôi biết ư?” Trương Thác hừ lạnh một tiếng: “Ông nói Cổ Cơ lớn lên ở đây, nhưng hiển nhiên là cô ta mới được tiếp xúc những chuyện liên quan tới Độc Lâu, lấy tài lực của ông, cô ta căn bản không cần giống như người khác, làm chuyện cướp khách ở bên ngoài đại sảnh tầng một chứ? Chắc hẳn Cổ Cơ này cũng là mới tới đúng không? Làm phiền ông trước khi muốn lừa gạt người ta, trước hết nghĩ ra tư duy cơ bản tốt một chút, ông cho rằng vì sao tôi không nhăm vào người khác mà cứ phải nhắm vào cô ta chứ?”

Lão già nhướng mày, ông ta không biết rõ chuyện xảy ra ở dưới tầng trước đó, vì thế lúc nói chuyện, đương nhiên là không để ý đến điểm đấy.

Trương Thác siết chặt lấy cổ của Cổ Cơ, bây giờ chỉ cần anh muốn, hơi dùng chút lực là sẽ có thể vặn gãy cổ của Cổ Cơ: “Nào, nói cho tôi, mục đích thật sự của mấy người là cái gì, nếu không tôi cũng không ngại đổi nhóm thú nhân khác để hỏi đâu”

Lão già nhìn chằm chằm vào Trương Thác, không hề lên tiếng.

“Làm sao? Hay là không muốn nói?” Trương Thác mỉm cười: “Nếu đã như vậy, cũng không cần phải tiếp tục giữ lại mấy người ở đây”

Trương Thác nói xong, ánh sáng tím lan tràn ra từ trên người, hình thành một cái gai nhọn, đâm tới hàm dưới của Cổ cơ.

“Trương thiếu hiệp, xin hãy nương tay!” Một bóng người đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Trương Thác, chống đỡ luồng khí xoáy màu tím ngưng tụ ra ở trên người Trương Thác.

“Thiên Nhã Trúc” Trương Thác nhìn người tới.

Tôn chủ Thiên Nhã Trúc là một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm, bà ta đứng ở trước mặt Trương Thác, lên tiếng nói: “Trương thiếu hiệp, có phải trong này có hiểu nhầm gì rồi không?”

“Xem ra tôn chủ Thiên Nhã Trúc, rất để bụng về hai người này?” Trương Thác nhìn thoáng qua xung quanh, anh nhìn thấy tên Trần Thụy Gia kia, cùng với hơn mười bóng người xa lạ cũng đến đây với Thiên Nhã Trúc.

Thiên Nhã Trúc cũng quay đầu nhìn thoáng qua, lúc đầu, sau khi bà ta biết được có người ra tay rồi lại rời đi ở thành Lục Đô, còn làm người của Trần Thụy Gia bị thương, đầu tiên chính là nghĩ đến việc muốn xử phạt người này, nhưng khi bà †a đến, thấy là Trương Thác, suy nghĩ trừng trị trong lòng bỗng nhiên biến mất không còn gì, người này cũng không phải người mà mình có thể đắc tội được.

Tôn chủ Thiên Nhã Trúc giải thích với Trương Thác: “Trương thiếu hiệp, trong này có quan hệ rất phức tạp, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là hai người bọn họ trêu chọc tới cậu sao?”

Giọng nói của tôn chủ Thiên Nhã Trúc cực kỳ khách khí, không hề dám đắc tội Trương Thác chút nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.