Con Rể Quyền Quý

Chương 34





“Không được.” Giọng nói của thư ký Lý

vang lên trong điện thoại: ‘Cô ta nói đó

là người bạn riêng của cô ta, không phải

là chuyên gia người trong ngành mời

đến, trừ khi người kia đồng ý, nếu không

cô ta sẽ không tự tiện cho chúng ta

phương pháp liên lạc, có điều cô ta nói,

có thể giúp chúng ta hỏi ý người kia một

chút xem thế nào.”

“Để tôi đi đổ nước.” Trương Thác lau khô

đôi chân ngọc của Lâm Ngữ Lam, bưng

chậu nước bỏ đi.

Đôi chân thon dài của Lâm Ngữ Lam co

lên ghế sô pha, mày liễu càng nhíu chặt

hơn nữa: “Tần Âm này, tuy tôi và cô ta

chưa từng liên hệ quá nhiều, nhưng

cách làm người của cô ta trong ngành

vẫn còn đâu ra đấy, nếu cô ta đã nói sẽ

hỏi giúp chúng ta, vậy sẽ không có vấn

đề gì, thật muốn biết, rốt cuộc là ai mới

có thể giúp cô ta nghĩ ra cách phá núi

như vậy, khiến cho một doanh nghiệp

hạng ba, bỗng chốc vượt lên trở thành

cổ phiếu tiềm năng nhất của thành phố

Ngân Châu!”

Khi Trương Thác đổ nước xong quay lại,

Lâm Ngữ Lam đã cúp điện thoại rồi.

“Chủ tịch Lâm, tôi có thể giúp được gì

cho em không? Thực tế về phương diện

làm ăn, tôi cũng hiểu một chút đấy, nói

không chừng có thể bày mưu tính kế

giúp em.” Trương Thác vừa rót trà vừa

nói với Lâm Ngữ Lam.

“Không cần.” Lâm Ngữ Lam lắc lắc đầu:


“Bận chút thôi, anh không giúp được.”

“Được thôi.” Trương Thác bất đắc dĩ đáp

lại: “Vậy tôi đi ngủ trước, em cũng ngủ

sớm đi.”

Một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau,

khi Trương Thác đang chổng mông lên

thuần thục lau nhà, đã thấy Lâm Ngữ

Lam vội vàng vọt ra khỏi phòng, rửa mặt

qua loa rồi mở cửa lái xe ra ngoài.

“Chuyện gì mà gấp như vậy?” Trương

Thác nghi ngờ hỏi một câu, nghe thấy

tiếng chuông điện thoại di động trong

túi quần vang lên, lấy điện thoại di động

ra nhìn, là Tần Âm gửi tin nhắn cho

mình.

“Trương Thác, dậy chưa?” Tân Âm nhắn

tin kèm theo một biểu tượng nghi vấn.

“Ừ, sao vậy?” Trương Thác vừa lau nhà

vừa trả lời.

“Có một người bạn trên phương diện

làm ăn, công ty cô ấy xảy ra chút khó

khăn, muốn tôi giúp cô ấy hỏi anh, có

bằng lòng chỉ đường cho cô ấy hay

không, cô ấy cũng sẽ trả thù lao rất cao

cho anh.” Tần Âm dứt khoát nói hết mọi

chuyện ra.

“Không muốn.” Trương Thác không suy

nghĩ chút nào đã từ chối.

Trong một tòa chung cư bình thường,

Tần Âm mặc áo khoác tắm màu trắng,

đang ngồi trước cửa sổ sát đất, hưởng

thụ ánh nắng sáng sớm, ánh mặt trời

buổi sớm chiếu xuống thân thể cô,

giống như thiên sứ thánh thiện, Tân Âm

nhìn điện thoại di động, khi cô ta thấy

Trương Thác không cần suy nghĩ chút

nào đã gửi đến tin nhắn hai chữ không

muốn, trong lòng thậm chí có chút

mừng thầm, cảm giác này giống như

Trương Thác chỉ làm chuyện đó cho

một mình cô ta vậy.

Suy nghĩ này khiến trên gương mặt xinh

đẹp của Tần Âm ửng hồng, rất lâu sau

đó cũng không hề phai đi.

Tập đoàn Lâm Thị, chiếc Benz GT màu

đỏ rực kia chạy thẳng đến trước cửa lớn

công ty, Lâm Ngữ Lam mở cửa xe, vội

vàng đi vào bên trong công ty.

Thư ký Lý Na đã đợi ở chỗ này từ lâu,

trên mặt đầy vẻ lo lắng: “Chủ tịch Lâm,

cô đã đến rồi.”

“Có tin tức gì chưa?” Lâm Ngữ Lam lo

lắng đi lướt qua bên cạnh Lý Na, vào

thang máy, ấn con số ở tầng cao nhất.

Lý Na vội vàng đuổi theo, lắc đầu nói:

“Bên Tổng giám đốc Tần kia có tin rồi,

cô ta nói người kia không muốn giúp

chúng ta.”

“Phù!” Lâm Ngữ Lam thở phào nhẹ

nhõm: “Được thôi, nói với Chủ tịch

Phương đi, ông ta có ý kiến gì không?”

“Theo tin tức đáng tin, bây giờ cộng

thêm chúng ta nữa, có ít nhất bảy doanh

nghiệp muốn được hợp tác với Chủ tịch

Phương, hơn nữa nhắc đến kế hoạch

đều nhận được sự đồng ý của Chủ tịch

Phương, đến nay Chủ tịch Phương vẫn


chưa hoàn toàn quyết định muốn hợp

tác với ai.” Lý Na lật tài liệu trong tay.

Trong thang máy lên đến tầng bảy, Lâm

Ngữ Lam ấn biểu tượng lên đến tầng

tám, một giây sau thang máy ngừng

chuyển động. “Tinh!” một tiếng, cửa

thang máy mở ra.

“Chủ tịch Lâm, cô như vậy?” Lý Na nghỉ

ngờ nhìn Lâm Ngữ Lam.

“Chủ tịch Phương ở đâu, tôi đi tìm ông

ta.” Lâm Ngữ Lam đi ra khỏi thang máy,

lại ấn nút thang máy bên cạnh, ánh mắt

kiên định.

“Triển lãm tranh.”

Thành phố Ngân Châu gần hai năm nay

nhận được sự chống đỡ ủng hồ khổng lồ

từ phía chính phủ, phát triển kinh tế

cũng nhanh chóng tăng lên, chỉ riêng

các hạng mục triển khai hàng năm đã

không ngừng liên tục diễn ra.

Hôm nay, tại trung tâm triển lãm quốc tế

Ngân Châu, có vô số chiếc xe sang

trọng dừng đỗ, gần một nghìn nhân viên

bảo vệ rải rác ở đây, mỗi người đều có

sắc mặt nghiêm túc, bởi vì bọn họ biết

rõ, những thứ mà hôm nay mình bảo vệ,

mỗi thứ đều có giá trị cực kỳ đắt đỏ,

trong những bức tranh nổi tiếng được

lưu truyền từ xưa đến nay, có một số

Hàng ngày đều được lưu giữ trong viện

bảo tàng.

Phương Châu, nhà đầu tư lớn nhất toàn

tỉnh Ninh, từ khi ông ta bắt đầu giàu lên

đến lúc nổi tiếng bây giờ, chỉ có làm

những chuyện hạng nhất, đầu tư, nghe

đồn sau lưng ông ta đều có bóng dáng

của chính phủ, hễ là những doanh

nghiệp có thể đạt được hợp tác với ông

†a đều sẽ kiếm được lợi nhuận tràn trề,

nếu ai có thể hợp tác với Phương Châu,

địa vị trong giới kinh doanh sẽ tăng lên

như diều gặp gió.

Không phải nói ngoa, ở Ngân Châu, chỉ

có hai người có thể chi phối giới kinh

doanh, một là Lâm Chính Nam, người

anh cả trước đây đi đầu dẫn dắt các

doanh nghiệp Ngân Châu khai phá một

mảnh trời đất, người còn lại, chính là

Phương Châu.

Phương Châu năm mươi tuổi, cao một

mét bảy, toàn thân nhìn qua rất có tinh

thần, buổi triển lãm tranh mà ông ta yêu

thích nhất, hôm nay sở dĩ bên ngoài

trung tâm triển lãm có thể dừng đỗ

nhiều chiếc xe sang trọng như vậy, đều

đến vì Phương Châu.

Milan mặc quần áo thể thao màu đỏ

trắng xen kẽ đứng ở cửa trung tâm triển

lãm nhìn ra phía xa, bóng dáng Lâm

Ngữ Lam từ từ phóng đại trong mắt

Milan.

“Tớ nói này Ngữ Lam, cậu mặc một bộ

trang phục công sở đến đây, ai cũng có

thể nhìn ra được mục đích của cậu rồi, ít

nhiều gì cũng nên giả vờ một chút chứ,

sau đó phải nói chuyện hợp ý mới được,

hôm nay bên cạnh Phương Châu kia


toàn người là người.” Milan nhìn bạn

thân của mình, ánh mắt lộ ra vẻ bất lực.

“Không sao cả.” Lâm Ngữ Lam chẳng hề

để ý, lắc đầu, dùng tay cuộn lại mái tóc

sau gáy: “Tớ làm việc chính là như vậy,

Hợp tác chính là hợp tác, đặt kế hoạch

ra trước mặt ông ta, đi thôi.”

Lâm Ngữ Lam cầm giấy mời từ tay

Milan, đi thẳng vào giữa trung tâm triển

lãm.

Milan nhìn bóng lưng của Lâm Ngữ

Lam, nóng nảy giậm chân, suy nghĩ mấy

giây, trong lòng hạ quyết tâm, gọi điện

thoại cho Trương Thác: “Trương Thác,

mau đến trung tâm triển lãm!”

Triển lãm tranh Ngân Châu lần này tập

trung các bức tranh nổi tiếng của những

người cực kỳ có danh tiếng ở Hoa Hạ,

đồng thời còn có một số họa sĩ vừa mới

nổi tiếng, họa sĩ nổi tiếng Hoa Hạ, có thể

nói là cực kỳ hoành tráng.

“Bức tranh này không tệ, hỏi một chút

xem bao nhiêu tiền, sau đó lấy về.”

Phương Châu mặc quần áo bình thường

thoải mái màu xanh đậm, tỉ mỉ đánh giá

từng bức tranh, trong mát thỉnh thoảng

lộ ra vẻ khen ngợi hoặc tiếc nuối.

Nữ thư ký của Phương Châu đi theo

đằng sau ông ta, cả đường không nói

câu nào, cẩn thận ghi chép từng câu nói

của Phương Châu.

“Hả, bức này…” Phương Châu dừng chân

đứng trước một bức tranh cổ, cẩn thận

quan sát: “Bức tranh này, tôi nhớ, ba

năm trước tôi đã từng nhìn thấy một lần

rồi.”

“Quả thật là như vậy.” Từ khi bước vào

tòa nhà đến giờ, đây là lần đầu tiên thư

ký của Phương Châu mở miệng: “Bức

tranh Đông Mai này, ba năm trước đã

từng xuất hiện ở buổi triển lãm Đô Hải,

lúc đó chúng ta đấu giá được với giá

tiền bốn triệu bảy trăm nghìn.”

“Kỳ lạ, chuyện gì xảy ra với bức tranh này

vậy?” Phương Châu cẩn thận đánh giá

bức tranh này, giấy vẽ được sử dụng

chính là giấy Tuyên Thành, vì thời gian

rên giấy vẽ đã hơi ố vàng, hơn ñữa màu

mực cũng đã nhạt đi rất nhiều, những

dựa vào kinh nghiệm của Phương Châu,

vẫn có thể nhìn ra được, bức tranh này

là đồ thật.

“Đi liên hệ với người của ban tổ chức.”

Phương Châu vẫy vẫy tay với thư ký.

Thư ký gật đầu.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.