Chương 429:
Cùng thời gian đó, tại Đô Hải.
Lâm Ngữ Lam giữa trưa đã đến đây rồi, lần này cô đến Đô Hải không phải đơn giản là trốn Trương Thác, quan trọng hơn là cô đang tìm người hợp tác.
Tuy rằng Triệu Thị chỉ xuất hiện mới nửa tháng ngắn ngủi, nhưng uy hiếp đối với Lâm Thị, ai ai cũng đều nhìn thấy rõ, thân là chủ tịch của họ Lâm, Lâm Ngữ Lam sao lại không thể cảm nhận được chứ. Chỉ trong nửa tháng, để cho Lâm gia mắt đi hơn mười phần trăm thị trường, và tình hình này vẫn còn đang tiếp tục diễn ra. Nếu Triệu Thị cứ đà này ép xuống, Lâm Thị có khả năng đứng trước nguy cơ sụp đồ.
Sự xuất hiện của Triệu Thị, thực sự khiến người ta cảm thấy quá kỳ quái, không một ai biết người đứng sau Triệu Thị là ai, vừa ra tay đã bỏ ra cả 8 tỷ đồng. Cho dù Lâm Thị có làm được hay không, tổng tài sản hiện tại của Lâm Thị, cũng mới vừa qua 100 tỉ đồng.
Triệu Thị ngày đầu tiên thành lập đã tuyên chiến cổ phiếu với Lâm Thị, trong cuộc chiến cổ phiếu đó Triệu Thị và Lâm Thị mỗi bên đã mất khoảng 300 triệu, khi Lâm Thị cho rằng Triệu Thị chỉ là đến chiếm một vùng thôi, Triệu gia đã dùng một số tiền khổng lồ để đập phá một số dự án, thậm chí còn không tính đến việc liệu mình có kiếm được tiền hay không.
Hơn nữa, một số công ty hợp tác với Lâm Thị đã bị Triệu Thị đào qua hết bên mình, trên lợi ích còn phân cao hơn Lâm Thị mười phần trăm.
Giá đất của toàn bộ Ngân Châu vì sự xuất hiện của Triệu Thị mà đã nóng lên đến đỉnh điểm, vốn dĩ khu đất Lâm Thị đã trả ba nghìn trên một mét vuông, nhưng vì sự xuất hiện của Triệu Thị giá đất đã tăng lên năm nghìn, việc này khiến cho Lâm Thị lại phải đầu tư thêm vài tỷ vào đó.
Việc xây dựng nhà máy, giới thiệu hàng hóa, các kênh thương mại, Lâm Thị đều bị đã kích và ảnh hưởng ít nhiều.
Triệu Thị giàu có cỡ nào, Lâm Ngữ Lam không biết, ai là người đứng đằng sau, Lâm Ngữ Lam cũng không biết, cô chỉ biết rằng, Lâm Thị không có bất cứ thế lực đứng sau nào, khi đối mặt với một đối thủ mạnh mẽ như vậy, hoặc là lựa chọn chịu chết, hoặc là lựa chọn xông pha, với tính cách của Lâm Ngữ Lam, cô tất nhiên sẽ không lựa chọn chịu chết, cô sẽ xông ra và chiến đầu đến cùng.
Nếu muốn chống lại tập đoàn bí ẳn này, Lâm Thị không thể đi theo con đường cũ nữa, không thẻ chiến đấu kiên định, nhất định phải có cái gì đó đột phá.
Trên thực tế, lựa chọn tốt nhất của Lâm Ngữ Lam chính là ở Hàng Châu, nếu có thể hợp tác với Tiêu Sơn, đối với Lâm Ngữ Lam nhát định là một việc tốt, nhưng Lâm Ngữ Lam vẫn muốn dựa vào bản thân mình, quả là một tính cách mạnh mẽ như vậy.
Lâm Ngữ Lam có một người bạn học cũ ở Đô Hải, phát triển cũng không tệ, lần này đến, mong người bạn học cũ giới thiệu cho cô ấy một số doanh nhân, để cô ấy có cơ hội nói chuyện hợp tác với họ.
Một đô thị quốc tế, dòng người tấp nập.
Lâm Ngữ Lam đứng trước một khách sạn năm sao và gọi điện thoại: “Na Na, tớ đến rồi.”
“Đã đến rồi sao? Cậu đợi một chút nhé, tớ lập tức xuống đón cậu đây.” Đầu dây bên kia, là một giọng nữ đầy kinh ngạc.
Vài phút sau, một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp xuất hiện ở cổng khách sạn, vẫy tay với Lâm Ngữ Lam: “Ngữ Lam!”
“Na Na.” Lâm Ngữ Lam cười nhẹ đi tới bên người đẹp: “Đã nhiều năm không gặp, cậu vẫn là người hợp thời trang nhất.”
Lâm Ngữ Lam nhìn trên người đối phương chỉ mặc một chiếc áo nịt ngực, trong lòng không khỏi khâm phục, cô chưa bao giờ có dũng khí như vậy, nói cách khác, sự giáo dục của gia đình từ nhỏ đã khiến tư tưởng của Lâm Ngữ Lam trở thành một người phụ nữ rất bảo thủ.
“Cậu cũng vậy, vẫn là cô gái xinh đẹp đó.” Thái Na nắm chặt tay Lâm Ngữ Lam: “Đi, nơi hẹn hò hôm nay đã đặt rồi, ở đó có rất nhiều thiếu công tử. Với sức hấp dẫn của cậu, muốn tìm người cho ậu tiền, đó không phải là vấn đề gì to tát cả.”
“Không phải là cho tiền, mà là hợp tác.” Lâm Ngữ Lam đính chính.
*Ừ, thì cũng gần giống nhau.” Thái Na xua tay: “Dù sao có tiền thì cứ cầm đi nhé.”
Thái Na kéo Lâm Ngữ Lam và đi về phía một sảnh tiệc.
Chưa đến sảnh tiệc, Lâm Ngữ Lam đã có thể nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ đó.
Thái Na mở cửa phòng tiệc, trang trí lộng lẫy đập vào mắt Lâm Ngữ Lam, ngay cả khách sạn Tân Khải cao cấp nhất ở Ngân Châu, cũng không bằng một phần ba của nơi này. Loại cảm giác đập vào mắt khiến người khác phấn chấn đó, không phải là do phong cách trang trí có thể làm được, hai hàng cột chống cạnh sảnh tiệc có chạm trổ đôi cánh phượng hoàng, dát một lớp vàng, nhìn rất phú quý và sang chảnh.
“Này, Nana, đây là bạn của em à, là một đại mỹ nhân!” Một thanh niên toàn thân có hàng hiệu nỏi tiếng đi tới, tò mò nhìn Lâm Ngữ Lam: “Xin chào mỹ nhân, tôi tên là Ban lòi5 “Xin chào.” Lâm Ngữ Lam bắt tay đối phương, khi phát hiện Ban Lỗ muốn nắm thật chặt lòng bàn tay của mình, Lâm Ngữ Lam tiến lên một bước, rút bàn tay nhỏ bé ra.