Con Rể Quyền Quý

Chương 531



Chương 531:



Tần Nhu khoác tay Trương Thác ngồi xuống bàn tròn, bàn này toàn là những người trẻ tuổi lần lượt chào hỏi Tần Nhu, đều là người trong giới của Tần Nhu.



Trương Thác liếc nhìn, không quen một ai trong số họ Ninh tỉnh tuy không lớn, nhưng vẫn được chia thành rất nhiều giới người khác nhau, Trương Thác cùng Lâm Ngữ Lam, thường xuyên tiếp xúc với giới người đẳng cấp cao.



Công ty thương mại Hằng Viễn mặc dù có triển vọng rất lớn, nhưng hiện nay vẫn không thể so với Lâm Thị, giới người tiếp xúc, tất nhiên sẽ tệ hơn một chút, nên Trương Thác không quen là bình thường mà.



Cũng giống như lần trước tới trang viên nhà họ Trình ở Lạc Hà, nhà họ Lâm đã có một bàn riêng với vị trí siêu đẹp, bây giờ Trương Thác ngồi ở một bàn chỉ với máy tên đàn em hỗn tạp ngồi với nhau, hiển nhiên không thể so.



sánh với lần trước được.



“Nhìn xem, đó là một ông trùm kinh doanh đến từ Ninh tỉnh, Đỗ Hoa.”



“Người kia, đó là lãnh đạo quan chức của Ninh tỉnh, Tiêu Thăng.”



Người thanh niên ngồi cùng bàn với Trương Thác chỉ vào bàn trên với ánh mắt ghen tị.



* y, không biết bao giờ tôi mới có thể ngồi được ở cái bàn đó nhỉ.”



“Đừng nói tới ngồi ở cái bàn đó, đợi đến yến tiệc, nếu có thể được qua đó mời rượu, cũng là tốt rồi,”



“Đến mời rượu cũng không đơn giản?” Tiêu Ba nhếch miệng: “Đợi lát nữa tôi qua chào hỏi chú tôi một tiếng.”



Tiêu Ba nói chuyện với khuôn mặt rất đắt ý.



Mọi người nghe xong lời của Tiêu Ba, hai mắt sáng lên: “À đúng rồi, Tiêu Ba, anh và Tiêu Thăng có quan hệ huyết thống cơ mà.”



“Đúng đúng đúng, lát nữa, nếu anh có thể qua chào chú anh, cho chúng tôi cùng mời ly rượu, như thế thì quá hãnh diện rồi, cha tôi về, có lẽ sẽ trực tiếp giao công ty cho tôi đây.



“Tiêu Ba, lát nữa coi như trông cậy vào anh rồi.”



Nghe được những lời khen ngợi của mọi người, trên mặt Tiêu Ba tràn đầy vẻ tự mãn, đặc biệt nhìn về phía Tần Nhu, nhưng lại phát hiện Tần Nhu hoàn toàn không có để ý tới mình, ánh mắt cô ấy đều đổ dồn vào Trương Thác.



Tiêu Ba nhìn bộ dạng ngọt ngào của Tần Nhu mà ôm lòng oán hận, đợi lát nữa bản thân nhát định phải kiếm chút thể diện, tốt nhát là để cho tên họ Trương kia mắt mặt!



Khi người nhà họ Trình ra nói vài câu cảm ơn xong thì bữa tiệc được bắt đầu.



Qua cuộc trò chuyện với những người ở bàn này, Trương Thác được biết rằng lần này là ông lão của nhà họ Trình mới hồi phục sức khỏe trở lại, tình trạng rất tốt, mọi người đều đến chúc mừng.



“Ông Tiêu, ông Đỗ, nhân cơ hội này, tôi xin kính hai ông một ly!” Một người đàn ông trung niên cười lớn, cầm ly rượu, đi đến chỗ bàn tiệc chính đó.



Nhiều người nhìn người đang kính rượu với ánh mắt ghen tj, và việc được kính rượu ở chỗ bàn chính đó cũng là đại diện cho thân phận của họ.



Trương Thác không quan tâm chuyện này, càng chú ý đến đồ ăn trên bàn, đúng như lời Tần Nhu nói lúc đến, rất nhiều món ăn hoang dã mà bây giờ đều không thấy được nữa.



Trương Thác gắp một miềng to, thu hút rất nhiều con mắt trên bàn của họ.



Rất nhiều người thắc mắc làm sao mà Tần Nhu lại có thể yêu một người đàn ông như vậy. Mặc dù Hằng Viễn mới chỉ gia nhập giới này trong một thời gian ngắn, nhưng mọi người đều biết tiềm lực của Hằng Viễn và sau này chắc chắn sẽ chiếm một vị trí nhát định trong Ninh tỉnh. Tần Nhu trẻ đẹp, lại quản lý Hằng Viễn, người đàn ông mà cô tìm kiếm, cũng nên là hào kiệt trong nhân gian chứ.



Một thanh niên có quan hệ tốt với Tiêu Ba chịu không được đã lên tiếng: “Tần Nhu, không được rồi, cô nên bảo bạn trai cô tiết chế một chút, ngồi đông người như này, anh ta ăn uống kiểu vậy, bàn ăn của chúng ta xem có vẻ không được đẹp cho lắm.”



Khi người này nói xong, lập tức cũng thu hút không ít lời hùa theo.



“Đúng vậy, kiểu ăn uống như anh, chỉ làm cho bàn chúng tôi thêm mắt mặt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.