Con Rể Quyền Quý

Chương 639



Chương 639:



“Như này thì so kiểu gì?”



Lưu Linh Chi ở một bên nghi hoặc nói: “Bây giờ lại không có người bệnh”



“Người bệnh lúc nào cũng có.”



Trương Thác vươn tay phải ra, ngón tay không ngừng gõ trên mặt bàn: “Nếu đã đều là người học y, vậy xem ra đối với việc sử dụng thuốc, anh cũng có kiến thức rất sâu đúng không?”



“Điều đó là đương nhiên”



Vương Anh Tuấn còn chưa nói chuyện, Lưu Linh Chỉ đã kiêu ngạo trả lời: “Vương Anh Tuấn là sinh viên tốt nghiệp tại đại học .Jonhs Hopkins, đối với anh ấy, sử dụng thuốc chỉ như một bữa ăn sáng mà thôi.”



Vương Anh Tuấn gật đầu, coi như đồng ý với lời nói của Lưu Linh Chi.



Trương Thác nói: “Vậy thì được rồi, nếu đã đều biết sử dụng thuốc, không bằng tôi với anh hạ độc nhau, rồi tự mình giải độc. Ai có thể giải được độc thì thắng, nếu không giải được thì…”



Lời của Trương Thác còn chưa nói hết, nhưng những người ngồi trên bàn đều nghe ra ý nghĩa trong lời nói của Trương Thác.



Hạ độc lẫn nhau?



Đây đâu phải là so tài, đây là đang đùa giỡn tính mạng đó.



Nghe thấy lời này, ngay cả Lưu Linh Chi vẫn luôn phụ họa cũng biến sắc: “Điều này… có chút không ổn rồi”



“Thác, đừng có làm loạn”



Lâm Kỳ Văn giáo huấn một câu: “Hạ độc lẫn nhau còn ra thể thống gì”



Lâm Hải ngồi ở một bên, dựng thẳng ngón cái với Trương Thác. Người anh rể này, quả nhiên là rất được, bình thường nhìn khá khiêm tốn, nhưng một khi điên lên thì điên hơn bất cứ ai.



Lâm Ngữ Lam kéo kéo ống tay áo của Trương Thác: “Được rồi, mọi người coi như là nói giỡn đi, đừng coi là thật”



Trương Thác lắc đầu: “Tôi không có nói đùa. Thế nào, Vương Anh Tuấn, muốn so hay không?”



Vương Anh Tuấn nhăn chặt mày lại: “Trương Thác, chúng ta so tài y thuật, chỉ là giao lưu mà thôi, việc hạ độc cho nhau này có phải có chút quá đáng rồi không?”



“Anh cảm thấy hạ độc quá đáng?” Trương Thác hỏi một câu.



“Khẳng định là quá đáng rồi. Nếu như Trương Thác anh không muốn giao lưu, nói rõ là được rồi, cần gì phải như thế này” Vương Anh Tuấn phất tay.



Trương Thác cười ha ha: “Vương Anh Tuấn, nếu như anh cảm thấy hạ độc là quá đáng, vậy tôi hỏi anh, anh hạ độc vào bát canh trước mặt ông cụ là có ý gì?”



“Cái gì?”



Trong khoảnh khắc mà Trương Thác vừa dứt câu,vẻ mặt của tất cả mọi người trên bàn đều đồng thời biến sắc.



“Anh đừng có ăn nói linh tinh” Trong mắt Vương Anh Tuấn lóe lên chút hoảng loạn, hét lớn một tiếng.



“Lâm Ngữ Lam, chồng của cô quá đáng rồi đó”



Lưu Linh Chi cũng lớn tiếng nói: “Nếu đã không muốn so tài, không so là được rồi, cần gì phải vu khống Vương Anh Tuấn như vậy”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.