Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 4: Chương 4




"Dòng phụ..." Tư lão gia nhớ lại, như suy tư gì đó rồi gật gật đầu, "Dòng bên đúng là có một đứa tuổi tác cũng thích hợp".
"Vậy ngài có thể dò hỏi ý tứ của đứa trẻ dòng bên không?" Yến phu nhân trên mặt hiện lên ý cười.
"Chúng tôi cũng đã minh bạch mà xác nhận, Quân Liệt là đột ngột xuất hiện, vậy nên chúng tôi cũng không có ý lựa chọn, chỉ cần là Tư gia, cho dù là dòng phụ cũng không có vấn đề gì".
Tư Vân Dịch trở lại bên cạnh Tư lão gia, điện thoại di động tùy ý đặt lên bàn, nghe được những lời nói của Yến phu nhân, ánh mắt lạnh lùng, làm như lơ đãng mà mở miệng dò hỏi, ngữ khí bình tĩnh.
"Đứa trẻ dòng phụ bên kia điều kiện không tốt, tính tình cũng kém, các người không ngại sao?"
Vợ chồng Yến gia liếc mắt nhìn nhau, mặt đầy tười cười, "Đương nhiên không ngại, Quân Liệt n lên ở quê, da dày thịt béo, có thể làm việc, cũng có thể chịu đánh, có thể tiến vào Tư gia đã là phúc khí của nó rồi, còn phải để ý mấy cái đó làm gì!"
Tư Vân Dịch lẳng lặng nhìn hai vợ chồng Yến gia.

Hiện tại có thể thấy, để Sở Quân Liệt làm rể bên dòng phụ vốn là chủ ý nhà bọn họ, bọn họ chỉ muốn mượn tay Tư gia mà dành lấy lợi ích, căn bản không để quan tâm đ ến sống chết của Sở Quân Liệt.
"Nếu đã như vậy thì, thì..." Tư lão gia vừa định đưa ra quyết định thì thấy Tư vân Dịch ấn nhẹ vào mu bàn tay mình.
"Chuyện này chưa cần phải quyết định vội".

Tư Vân Dịch nhìn về phía vợ chồng Yến gia, sắc mặt như thường, "Mấy đứa trẻ đều là lần đầu tiên gặp mặt, khó tránh khỏi có chút chưa quen thuộc.
Theo ý của tôi, Sở Quân Liệt thực ra cũng không kém, tôi sẽ giúp nó, cho nó cùng với mấy đứa trẻ bên Tư gia một ngày, chuyện này đêm mai chúng ta lại quyết định, nói không chừng kết quả sẽ khác".
Hai vợ chồng Yến gia ngẫn người, ngoài miệng tuy không nói gì những trong lòng đều rõ ràng.
Nhìn bộ dạng mấy tiểu bối Tư gia ngày hôm nay, cho dù có là một tháng, một m hay thậm chí là mười năm cũng chẳng coi trọng Sở Quân Liệt, cứ kéo dài như vậy thì có thể làm được gì.
Chẳng lẽ Tư Vân Dịch nhìn ra sơ hở gì từ người Sở Quân Liệt?
Tư Vân Dịch đã nói như vậy, Tư lão gia càng không có ý kiến gì, vợ chồng Yến gia cũng không dám từ chối, chỉ có thể căng da đầu mà đáp ứng.
Chị dâu ở bên cạnh rối rắm muốn nói lại thôi, như là trên ghế có gai, ngồi thế nào cũng không yên, bác cả Tư gia đè bả vai vợ mình, ý bảo bà bình tĩnh lại.
Dựa theo tính tình Tứ đệ, tuyệt đối không thể không có lý do mà đưa ra đề nghị này.
Vợ chồng Yến gia sau khi ra khỏi nhà cũ Tư gia, lòng tràn đầy nghi ngờ mà mang theo trưởng tử rời đi, lúc Sở Quân Liệt ra tới cửa, kìm lòng không được mà quay đầu lại, lại không thấy bóng hình người mà mình muốn gặp.
Ngồi trong xe, đôi mắt Yến phu nhân xoay chuyển, đột nhiên nhìn về phía Sở Quân Liệt trên người còn đang mặc bộ tây trang mới.
"Bộ tây trang mày đang mặc giống như là đồ cao cấp?" Yến phu nhân nhíu mày tiến đến, ngón tay vuốt v e vải dệt, thế mà lại phát hiện ra toàn bộ bộ tây trang đều được làm thủ công.

Phải biết rằng đến chồng bà cũng chưa có bộ tây trang nào cao cấp đến như vậy!
"Đây là người kia,...!cho con mượn".

Sở Quân Liệt theo bản năng mà dịch thân thể, không muốn để Yến phu nhân chạm tay vào bộ tây trang nữa.
"Người nào, mày nói rõ ràng ra xem nào!" Yến phu nhân có chút khó chịu, nhìn đến bộ dáng Sở Quân Liệt, khinh thường mà thu tay lại.
"Người mà bọn họ gọi là chú nhỏ".

Sở Quân Liệt tiếp tục lùi về phía sau.
"Người mày nói là Tư Vân Dịch?!" Yến phu nhân giật mình, nháy mắt cảm thấy đây không phải là việc tốt, "Mày đã nói với với nó cái gì rồi!"
Môi Sở Quân Liệt giật giật, lại không nghĩ ra mình nên nói cái gì.
"Quân Liệt!" Yến phu nhân ngồi thẳng lại, ánh mắt cũng mang theo khẩn trương, "Mày có thể không biết nhưng ở Tư gia người lợi hại nhất không phải là Tư lão gia mà là Tư Vân Dịch!"
"Anh, Anh ấy lợi hại như thế nào?"Sở Quân Liệt ngẩng đầu, trong mắt không tự chủ mà hiện lên khát vọng muốn nghe thêm.
"Cậu ta trước kia là bác sĩ khoa thần kinh, sau này Tư gia trở thành tập đoàn bệnh viện ở Cảng Thành, cậu ta lại đến phòng quản lý, bản thân bên ngoài còn có một công ty, nuôi một đám người..."
Yến phu nhân nhìn Sở Quân Liệt nghe đến nhập thần, chậm dãi hạ giọng, "Mày biết cậu ta am hiểu nhất là gì không, chính là biết nói lời khách sáo, luôn biết bí mật sau lưng người khác, công kích nhược điểm của họ, mày tốt nhất nên nói thật với tao, mày đã nói gì với nó?"
Nhìn bộ dạng hỏi không ra sẽ không bỏ qua của Yến phu nhân, Sở Quân Liệt an tĩnh một lát, mơ hồ mà mở miệng, "Anh ấy chỉ là thấy quần áo con bị ướt, sau đó cho con mượn tạm bộ quần áo, cũng không nói quá hai câu".
Yến phu nhân nghe vậy mới nhẹ nhàng thở hắt ra, lại nhìn người bên cạnh một thân tây trang cao cấp, dưới chân lại mang đôi giày vảo rách nát, nhịn không được mà lộ ra chút trào phúng.
"Rốt cuộc, Tư Vân Dịch có thân phận gì, mày lại có thân phận gì, Tư lão gia trước nay đều nghe lời nó, mày tính ra cũng chỉ là cọng hành mà thôi".
Sở Quân Liệt cúi đầu không nói, nhìn lòng bàn tay của mình, như có như không mà nhẹ nhàng nắm chặt.
×××××
Tư Vân Dịch vẫn luôn chờ đợi tin tức từ phía Sở gia.
Hình ảnh khi trước gửi đi cũng đã ở trạng thái đã đọc, những suốt cả một đêm, đến tận ngày hôm sau vẫn không có bất kì phản hồi nào.
Tư Vân Dịch tự nghĩ rằng đã đem tình huống của Sở Quân Liệt miêu tả đến rõ ràng, lại thêm ảnh chụp làm chứng, kinh thành lại cách Cảng Thành không xa, một chuyến phi cơ lại không mất đến 3 tiếng, nếu người Sở gia đã muốn tới thì nửa đêm hôm trước đã tới rồi.
Nhưng hiện tại đã là 8 giờ sáng hôm sau, vẫn như cũ không có chút tin tức nào.
Tư Vân Dịch lại thử liên hệ với những người Sở gia khác ở kinh thành, lần này là ban giám đốc chuyên nghiệp bên cạnh Sở lão gia, nhìn tin nhắn đã gửi đi sau 3 tiếng vẫn không có hồi âm, nhịn không được mà cười một tiếng.

Cười chính ý nghĩ của bản thân.
Tư Vân Dịch năm đó có học qua sàng lọc tâm lý, cũng đã khám qua cho vài người bệnh nghĩ rằng thế giới này là một quyển sách, cho nên anh rõ ràng hiểu được, bản thân không bị mắc chứng vọng tưởng, trạng thái tinh thần cũng hoàn toàn bình thường.
Hiện thực cùng với cảnh trong mơ gần như là hoàn toàn trùng khớp, nếu chỉ có một hai điểm có thể coi là trùng hợp nhưng nếu điểm nào cũng giống nhau, này chính là sự thật đi.
Sự thật tình huống hiện tại chính là nếu Sở lão gia thật tâm không muốn tôn tử phải chịu khổ, lại lấy thế lực của Sở gia, bất kể là trong mộng hay hiện thực, chắc chắn nên sớm tìm được Sở Quân Liệt, dẫn cậu trở lại kinh thành.
Sở lão gia chính là cố ý mặc kệ, Sở Quân Liệt trong mộng hay là trong sách, bởi vì cha mẹ đã sớm không còn, đối với Sở gia cũng đầy bất mãn, thậm chí còn tự mình sáng lập lên công ty, đối với chuyện kế thừa ở Sở gia thái độ vẫn luôn không rõ ràng.

Sở lão gia cũng vì chuyện này mà lo lắng.
Cho nên khi Sở Quân Liệt gặp tai nạn mất trí nhớ, Sở lão gia dù biết Sở Quân Liệt sẽ bị khinh nhục nhưng vẫn lựa chọn bỏ mặc, không quan tâm.
Chờ tới khi tôn tử trải qua ba năm bị tra tấn kia, khi ký ức đã hoàn toàn khôi phục, khi cậu chỉ còn ý nghĩ muốn báo thù, Sở lão gia lúc này sẽ đem Sở gia coi như vũ khí mà dâng lên, Sở Quân Liệt lúc ấy đượng nhiên sẽ nắm chặt lấy, vậy là mục đích của Sở lão gia liền được hoàn thành.
Chờ Sở Quân Liệt báo thù xong, việc hôn nhân của cậu cũng sẽ dễ dàng bị chi phối.
Nhờ Sở lão gia một bên tạo điều kiện, chân ái cứ như vậy mà thuận lợi đi đến bên người cậu, vừa săn sóc thiện lương lại vừa thấu tình đạt lý, làm cho Sở Quân Liệt vốn trải qua vô vàn đau khổ lâm vào sự ôn nhu.
Sở lão gia một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa làm tôn tử trở về kế thừa Sở gia, vừa để hắn chấp nhận đối tượng kết hôn mà mình vừa lòng, cũng chính là đại công thần thức đẩy quyển sách này đến kết cục viên mãn.
Vậy nên việc Sở Quân Liệt chịu kinh nhục tra tấn trong ba năm, bị Yến gia lừa gạt hay việc Tư gia bị khắp nơi lợi dụng chèn ép đến tan của nát nhà đều là do Sở lão gia.
Tư Vân Dịch đem tin nhắn mình vừa gửi xóa đi, ánh mắt lạnh đi.
Di động đột nhiên sáng lên, là trợ thủ gửi tới một tấm hình.
Tư Vân Dịch click mở hình ảnh, chỉ thấy mấy đứa cháu đang cùng Sở Quân Liệt ngồi trên bãi cỏ, cùng nhau chơi bài.
Sở Quân Liệt trên mặt đã dán đầy những tờ giấy tượng trưng cho sự thua cuộc, vẫn còn đang nỗ lực chơi tiếp, cháu gái đang ôm thằng út cười đến là vui vẻ, lão tam ở bên cạnh vẻ mặt đầy xấu xa mà xé tờ giấy.
Đây là việc Tư Vân Dịch đã hứa vào tối hôm qua, cho Sở Quân Liệt cùng mấy đứa cháu ở chung một ngày, hiện tại xem ra mấy đứa nhóc dưới sự trông nom của mấy trở thủ, đối với Sở Quân Liệt đã không còn nhiều địch ý như trước.
Tư Vân Dịch nhắn tin cho trợ thủ bảo hắn trở về trước, ở trên bãi cỏ trong hoa viên của Tư gia, mấy tiểu bối thấy nam nhân vốn nhìn chằm chằm đột nhiên rời đi, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Sở Quân Liệt còn đang xem bài trong tay mình, vừa nhấc mắt liền thấy hai người đối diện đã buông bài, lười nhác nằm xuống bãi cỏ.
"Bọn tao mệt rồi, không chơi nữa!" Lão đại xua tay "Trình độ của mày còn thua cả Kỳ nhóc con, thắng mãi cũng chán!"
Nếu không phải do chú nhỏ yêu cầu, chính hắn cũng không thèm tới đây, cùng cái đồ nhà quê này chơi bài, quả thực là lãng phí thời gian.

"Chơi nốt ván cuối được không?" Sở Quân Liệt nhìn thoáng qua bóng dáng nam nhân vừa mới rời đi, "Chúng ta có thể đặt cược thêm tiền".
Vừa nghe có tiền đặt cược, lão đại như cá chép lộn mình mà ngồi thẳng trước mặt Sở Quân Liệt, hưng phấn mà đẩy đẩy người em họ, "Nghe thấy không kìa, nó muốn cùng chúng ta đánh cược thắng thua!"
"Em cũng chơi!" Lão tam vừa nghe liền bỏ mặc tờ giấy trên tay, anh dũng gia nhập.
"Chúng ta theo luật cũ chơi 21 điểm, tôi làm nhà cái".

Sở Quân Liệt từ trong túi áo móc ra điện thoại người già mà mấy tiểu bối mơ ước đã lâu, đặt ở bên cạnh, "Tôi dùng cái này làm tiền đặt cược".
Ba anh em ngồi đối diện cười, cũng sôi nổi lấy ra di động của mình đặt ở bên cạnh.
Với trình độ của Sở Quân Liệt, mấy người bọ họ cũng đã hiểu đến rõ ràng, cho dù hắn là nhà cái muốn thắng cậu cũng quá là đơn giản.
Lần này tất cả mọi người đều chơi thật, Tư Huyên Huyên phụ trách tẩy bài, Kỳ nhóc con chắp tay sau lưng ở phía sau tuần tra mấy người chơi, đảm bảo không có ai gian lận.
Quy tắc 21 điểm tương đối đơn giản, chỉ cần điểm số các lá bài trên tay không vượt quá 21 điểm, càng gần giới hạn 21 điểm càng tốt, cuối cùng so điểm số với nhau, người có điểm số cao nhất sẽ chiến thắng.
Sở Quân Liệt làm nhà cái tiến hành chia bài, lão đại với hai lá trên tay tổng là 13 điểm, lão nhị là 16 điểm, lão tam điểm số cao nhất, 17 điểm.
Sở Quân Liệt ấn theo quy tắc chia cho mình một lá bài, nhìn lá bài của mình là một lá Q, tính là 10 điểm.
Lão đại tiếp tục lấy bài, kết quả lá tiếp theo là 10 điểm, tổng điểm ba lá trong tay đã vượt quá 21 điểm, trực tiếp thua trận.
Sở Quân Liệt lấy di động của lão đại đặt ở trước mặt mình, nhìn về phía lão nhị.
Lấy gương đại ca lúc trước, lão nhị cũng cẩn thận hơn, lựa chọn không bốc thêm bài.
Lão tam liếc nhìn hai lá 17 điểm của mình, lại nhìn lá 10 điểm trước mặt Sở Quân Liệt, đôi mắt xoay chuyển, hít sâu một hơi, rút ra đai lưng trang sức bên hông, gấp đôi đặt cược, lựa chọn lấy thêm bài.
Nhìn đến tổng điểm ba lá bài trên tay, lão tam xách theo quần trực tiếp nhảy dựng.
"Tao được 20 điểm, mày xong rồi! Ha ha ha!" Lão tam cười đến mức suýt đem mình sặc chết, "Tao muốn mày vứt quần đi rồi về nhà!".
Lão nhị thấy thế liền nhẹ nhàng mà thở ra, lựa chọn mở bài cho Sở Quân Liệt.
Sở Quân Liệt nhìn hai người trước mắt, ánh mặt hiện lên vài phần sắc nhọn, chẫm rãi rút ra lá bài ẩn của mình, ở trước mặt mọi người mở ra.
Một lá A.
Coi là 11 điểm, cộng với lá trước 10 điểm, tổng là 21 điểm, là xì dách.
Lão tam tay vẫn xách quần, mặt thoáng chốc cứng đờ.
Sở Quân Liệt lấy lại di động của hai người cùng cái đai lưng kia.
Nhớ tới thẻ tín dụng bị khóa 1 tháng của mình, lão tam cúi đầu trở lại vị trí, một lúc sau vẫn không lên tiếng.
Suốt ngày đánh nhạn, hôm nay thế nhưng bị nhạn mổ vào mắt.
Thua luôn cả cái lưng quần.
"Tôi thực ra không muốn lấy di động của mấy người".


Trước ánh mắt của ba người, Sở Quân Liệt đem ba cái di động chậm rãi đẩy trở về, đặt ở trước mặt bọn họ.
Nghe được lời này của Sở Quân Liệt, lão tam giương mắt, không phản ứng mà trừng mắt hồi lâu.
"Mỗi cái di động đổi lấy một thắc mắc".

Sở Quân Liệt nghiêm túc nhìn ba người, "Tôi muốn nghe sự thật".
"Mày nói đi".

Lão nhị nhanh tay lấy di động của mình nhét vào túi.
"Đầu tiên, tôi muốn biết, vì sao ở lần đầu tiên gặp mặt, mấy người lại có địch ý lớn như vậy với tôi?".

Sở Quân Liệt nhìn thoáng qua Kỳ nhóc con, "Tôi không lý do gì mà phải làm một đứa trẻ 3 tuổi hận cả?".
"Bởi vì bọn tao cảm thấy, mày vốn chẳng phải người của Yến gia" Lão nhị nghiêm túc trả lời.
"Hai vợ chồng Yến gia là kẻ lừa đào, vậy mày chính là đồng bọn của kẻ lừa đảo, chúng tao đều cảm thấy mày có vấn đề".
Sở Quân Liệt trầm mặt một lát, nhìn về phía lão tam đang lén trộm lại di động.
"Vấn đề thứ hai, nếu hôm qua mấy người đều không muốn chọn tôi, vì sao hôm nay còn cùng tôi ở đây chơi bài?".
"Mày tưởng bọn tao muốn chơi à? Là chú nhỏ cứ một hai bắt bọn tao phải ở chung thêm với mày một ngày, buổi tối hôm nay sẽ quyết định lại, tao nói rõ cho mày biết, cho dù có ở chung với mày thêm 100 ngày, tao cũng không bao giờ chọn mày!"
Cuối cùng Sở Quân Liệt nhìn về phía lão đại, tóc đen rũ xuống, con ngươi khẽ nhúc nhích, hơi dừng một lát rồi mới lên tiếng.
"Chú nhỏ mấy người...!Vì sao lại muốn mấy người ở cùng tôi thêm một ngày?"
"Cha mẹ mày không nói cho mày cái gì à?" Lão đại ngạc nhiên.
"Tối hôm qua bọn tao không ai chọn mày, lúc mấy người bọn tao rời đi, cha mẹ mày muốn đem mày cho dòng phụ Tư gia, chú nhỏ biết dòng phụ điều kiện kém, người kia tính tình lại không được tốt cho nên cho mày thêm một cơ hội nữa".
Sở Quân Liệt giật mình, cúi đầu thật lâu cũng không nói gì.
"Cái này không phải tao nói láo đâu, mấy người lớn tuổi có thể không biết nhưng mấy đứa bạn cùng tuổi với bọn tao thì biết vài thứ đấy, bên dòng phụ kia thật sự kém cỏi, mày qua bên đó ở rể tuyệt đối không có nổi một ngày lành".

Lão tam sung sướng khi thấy người gặp họa.
"Cha mẹ mày cũng thật là, đem mày đẩy vào hố lửa, đến mắt cũng chẳng thèm chớp lấy một cái, chỉ có chú nhỏ là mềm lòng, còn nghĩ muốn cứu mày một phen"..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.