Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 47: Chương 47



Dì Ôn nghe được ông lão đã phẫu thuật thành công liền đến thăm, tiến vào phòng bệnh, nhìn thấy Sở Quân Liệt cùng Tư Vân Dịch đứng bên cạnh, Sở Quân Liệt cầm một cái khăn lông ướt, lau lau trán cho ông.

"Ông yên tâm, có cháu cũng Tư tiên sinh ở đây, sẽ không để ông phải đi nhặt nhạnh nữa, ông cứ an ổn vượt qua tuổi già là được".

Ông lão dưới tác dụng của thuốc mê, nói mê sảng, còn muốn cũng Sở Quân Liệt tranh cái chai, dì Ôn đi tới, cười khanh khách nhìn bộ dạng ông lão, hướng phía Sở Quân Liệt giải thích, "Tình huống như vậy xảy ra sau khi gây mê là khá bình thường, bệnh viện cũng có thể cung cấp dịch vụ làm giảm hiện tượng này, các cậu có yêu cầu không?".

Sở Quân Liệt không hiểu rõ về mấy vấn đề này, thuận theo mà nghiêng mặt nhìn Tư Vân Dịch, Tư Vân Dịch lắc lắc đầu, tỏ vẻ không cần.

Ông lão nói mê sảng, âm thanh cũng dần nhỏ xuống, dần dần chỉ ngẫu nhiên nói ra vài từ không liền mạch, lại qua một chút thời gian, ông lão từng chút tỉnh lại, nhìn hai người đứng bên cạnh, có chút hoảng hốt.

"Tiểu Sở, ông vừa có một giấc mơ".

Sở Quân Liệt cười, "Ông à, cuộc phẫu thuật của ông rất thành công, hiện tại chỉ cần tu dưỡng một thời gian là ổn rồi".

"Tốt tốt tốt". Ông lão nói liền mấy tiếng tốt, trong mắt mang theo chút vui sướng.

"Ông à". Tư Vân Dịch cúi người, "Cháu có đem một phương thuốc trong cuốn y thư giao cho bộ phận nghiên cứu thuốc ở viện y dược cổ truyền".

"Cuốn y thư kia ông đã để lại cho cháu, nó chính là đồ vật của cháu rồi, dùng như thế nào cũng không cần phải nói lại với ông". Ông lão có chút suy yếu mà xua tay, "Cháu đưa cho ai cũng được, ông không để ý đâu".

Tư Vân Dịch gật đầu, vô luận phương thuốc trong y thư kia có tác dụng với chứng si ngốc hay không anh đều sẽ nghiêm túc cảm tạ, "Cảm ơn ngài".

Ông lão lắc đầu, "Đứa nhỏ này, đừng khách khí như vậy".

Sau khi phẫu thuật, ông lão cũng hồi phục khá tốt, hơn nửa tháng ở bệnh viện, nghe thấy Sở Quân Liệt muốn tìm một phòng trọ tốt hơn cho ông, Tư Vân Dịch liền mua một cái biệt viện nhỏ có sân trước, an bài Sở Quân Liệt và ông lão vào ở.

Ông lão vừa nhìn thấy biệt viện nhỏ, đôi mắt liền nhìn không dời, chỉ vào tiểu viện đã bắt đầu quy hoạch, "Chỗ này có thể trông vài cây ớt, chỗ kia trông cà chua, phía tường có thể gieo thêm vài hàng dưa leo, chờ khi chúng nó nảy mầm có thể làm thêm vài cái giàn leo...".

Ông lão nhìn sân vườn mà thích không chịu được, an an ổn ổn ở lại, Sở Quân Liệt trở về báo cáo với Tư Vân Dịch, mặt mày hớn hở.

"Ông ấy còn nói chờ rau dưa được mùa sẽ mang cho chúng ta một ít, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa".


Tư Vân Dịch hơi hơi mỉm cười, nhìn tin nhắn do người phụ trách nghiên cứu ở viện y dược gửi tới, lần nữa đi đến viện hoa học.

Sắp tới tết, không ít nhân viên ở viện đã nghỉ, thời tiết cũng càng thêm lạnh, cây cối trong viện cũng đã rụng hết lá, người đứng phía dưới xoa hai tay vào nhau thổi ra một ngụm sương khí.

Tư Vân Dịch còn chưa đi vào trong viện khoa học đã nhìn thấy có người đứng dưới gốc cây ngô đồng, tựa hồ như đang chờ ai đó.

"Bác sĩ Tư!" Ngô Điềm liếc mắt liền nhận ra Tư Vân Dịch, vui sướng vẫy tay, chạy chậm về phía anh, tháo khẩu trang xuống, trên mặt mang theo tươi cười.

"Gần đây thế nào?" Cách thời gian xảy ra sự việc ở nhà hàng Trung Hoa cũng đã nửa tháng, Tư Vân Dịch hiện tại cũng chỉ nhớ khi ấy Ngô Điềm đỡ Hải Minh Hi lên một chiếc xe đạp công cộng ở ven đường, dùng toàn lực liều mạng đưa cậu ta đến bệnh viện.

Tư Vân Dịch đi bộ, vừa nhìn theo bóng dáng hai người, chỉ thấy hai người bị cảnh sát giao thông ngăn lại, nhìn tình huống của họ cũng không trách phạt còn đồng ý trực tiếp chở hai người tới bệnh viện.

Cuối cùng thoát hiểm trong gang tấc, bác sĩ khâu cho Hải Minh Hi tám mũi, có vết sẹo này làm ký hiệu, vậy sau này hai người cũng sẽ không nhận nhầm nhau nữa.

"Gần đây khá tốt". Ngô Điềm cười tủm tỉm, "Idol của tôi lại ra album mới rồi".

Tư Vân Dịch cười, nhìn trạng thái tinh thần của cô, cũng không hỏi nhiều.

"Tôi đang chờ ba tôi tan làm, ba tôi có lẽ đang đợi anh đấy". Ngô Điềm có chút ngượng ngùng, "Thật xin lỗi, anh trước hết nên chuẩn bị tâm lý, ba tôi có chút cổ hủ, kahr năng sẽ vì chuyện của tôi mà nói anh".

Mày Tư Vân Dịch khẽ nâng.

"Tôi hủy bỏ hôn ước với Hải Minh Húc rồi". Ngỗ Điềm gãi gãi đầu, "Công việc của tôi đúng lúc có một cơ hội đặc biệt tốt, yêu cầu xuất ngaoij đào tại chuyên sâu mấy năm, tôi báo danh và cũng được chọn rồi".

"Chúc mừng". Tư Vân Dịch giống như trò chuyện cùng bạn cùng lứa nói một câu chúc mừng, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp.

"Hải Minh Hi muốn chờ tôi". Ngô Điềm xoa xoa tay, "Anh ấy xin lỗi tôi, nói trong những năm tới sẽ cố gắng nỗ lực tiến bộ hơn, trở thành dáng vẻ mà tôi yêu thích".

Ánh mắt Tư Vân Dịch nhìn chăm chú người trước mắt.

"Nhưng mà, thật ra, tôi thích nhất chính là dáng vẻ lần đầu tiên gặp gỡ anh ấy". Ngô Điềm trong mắt mang theo vài phần hồi ức, "Nói thế nào nhỉ, ước thời gian luôn dừng ở lần gặp gỡ đầu tiên chăng?".


Ngô Điềm cười cười, hướng Tư Vân Dịch xua xua tay, "Tư tiên sinh chắc vẫn còn việc vậy tôi không quấy rầy anh nữa, anh mau đi đi, bên khoa nghiên cứu hai ngày trước có gọi cho ba tôi, còn gọi lúc nửa đêm, chắc có việc quan trọng nào đó".

"Chúc cô thuận buồm xuôi gió". Tư Vân Dịch mỉm cười gật đầu, nói "Tạm biệt" rồi xoay người đi vào.

Ngô Điềm nhìn thân ảnh rời đi, đột nhiên cảm giác trên trán có chút lạnh, ngẩng đầu liền thấy mấy bông tuyết nho nhỏ, an an tĩnh tĩnh rơi xuống dưới.

Lại lần nữa bước vào văn phòng viện trưởng, Tư Vân Dịch nhìn viện trưởng cùng người phụ trách nghiên cứu đang kịch liệt thảo luận gì đó, thấy người vừa đến, nháy mắt an tĩnh lại.

"Tư tiên sinh". Người ở bộ phận nghiên cứu khó nén nổi kích động, "Phương thuốc mà cậu đưa cho tôi có một loại thành phần đặc thù, có thể giúp cơ thể sinh ra một lại tế bào miễn dịch hình cầu, loại miễn dịch này có thể đối với khối đốm tinh bột dạng lòng trắng trứng sinh ra tác dụng!".

Ánh mắt Tư Vân Dịch khẽ động.

Tuy rằng với y tế hiện đại vẫn chưa tìm ra nguyên nhân chính xác gây ra bệnh Alzheimers, nhưng đã có giả thuyết là do trong đại não bị tích tụ quá nhiều khối đốm tinh bột dạng lòng trắng trứng, dẫn tới phát sinh bệnh Alzheimers.

Người phụ trách bộ phận nghiên cứu nói thuốc này có thể sinh ra miễn dịch với khối đốm lòng trắng trứng kia, nghĩa là nó vô cùng có khả năng giảm bớt hoặc trì hoãn bệnh Alzheimers.

Nhìn ánh mắt kích động của người phụ trách nghiên cứu, viện trưởng thở dài.

"Không phải chứ... Nhưng mà trên thế giới cũng đã công nhận tỉ lệ nghiên cứu thuốc Alzheimers thất bại rất lớn. Bắt đầu từ chín năm trước cũng đưa ra cả trăm loại thuốc để chữa loại bệnh này nhưng cuối cùng chỉ có ba loại là được công nhận và sử dụng, phương thuốc này chưa chắc đã được phép dùng".

Người phụ trách cũng bình tĩnh lại, ông biết điều viện trưởng nói là sự thật.

"Cho dù có thể phê chuẩn tiến hành thí nghiệm lâm sàng đối với loại thuốc này đi chăng nữa thì cũng đừng ôm hy vọng quá lớn", viện trưởng thở dài một tiếng, "Nên chuẩn bị tốt cho nếu như thất bại đi".

"Tôi biết rồi viện trưởng". Người phụ trách ánh mắt kiên định, "Tư liệu xin phép thí nghiệm lâm sàng tôi đã chuẩn bị, chỉ cần văn kiện được đưa xuống, tôi sẽ đi tìm người bệnh nguyện ý tham gia thử nghiệm".

"Nếu văn kiện được phê chuẩn". Tư Vân Dịch nhìn người phụ trách, "Tôi hi vọng ông có thể để trống cho tôi một vị trí".

Người phụ trách và viện trưởng nghe vậy thì sửng sốt, ánh mắt thẳng tắp nhìn nam nhân.


Tư Vân Dịch cũng không nhiều lời, trầm mặc nhìn người phụ trách.

"Đương nhiên". Người phụ trách đột nhiên hiểu ra vì sao người trước mắt này luôn muốn tìm kiếm phương thuốc, vì cái gì mà bức thiết muốn ông thực hiện nghiên cứu như vậy.

"Bởi vì muốn khống chế sự biến đổi, lúc đó khả năng cao sẽ là hình thức thí nghiệm lâm sàng phong bế, hơn nữa tôi cũng không đảm bảo về thời gian". Người phụ trách nói nhiều hơn một câu, "Cậu có chấp nhận được không?".

"Có thể". Tư Vân Dịch nặng nề gật đầu.

Thời gian Tư lão gia ra đi trong sách chỉ còn cách có nửa năm.

Vô luận có hiệu quả hay không, anh cũng sẽ cố gắng dùng mọi cách.

Nhìn người phụ trách rời đi, viện trưởng nhìn về phía Tư Vân Dịch, vốn dĩ còn muốn vì con gái mà ôm oán vài câu nhưng nhìn bộ dáng người trước mắt, ông lại khó mà mở miệng.

"Viện trưởng, con gái của ông rất thông minh, biết mình muốn và không muốn cái gì". Tư Vân Dịch chủ động mở miệng, "Tuổi tác không phải điều quan trọng, không nhất định một hai bắt buộc phải làm chuyện gì, so với chịu đựng một tình yêu tràn ngập lời nói dối, cô ấy chính là muốn chọn chịu trách nhiệm với cuộc đời mình".

Viện trưởng há miệng th ở dốc, cảm giác như những gì ông muốn nói đều bị phản bác lại.

"Chúng ta cũng từng này tuổi rồi, ít nhất cũng cảm nhận được bản thân muốn làm điều gì". Ánh mắt Tư Vân Dịch bình tĩnh mà lý tính.

"Tình yêu vốn là một loại bệnh tâm lý, các loại biểu hiện của bệnh trạng đều gây bất lợi với quá trình sinh tồn, chỉ bởi vì nó có lợi cho sự sinh sản nên mới được giữ lại tới bây giờ, nhưng nếu mọi hành động của đối phương đều làm liên lụy tới bản thân, vậy ngược lại đây chính là một loại bi ai".

"Được rồi". Viện trưởng vẻ mặt cạn lời, "Cậu nói thẳng như vậy tôi cũng hiểu được rồi, Ok?"

Những lần mà viện trưởng buộc phải nói Tiếng Anh chắc chỉ có khi kèm bài tập cho con gái.

Tư Vân Dịch khẽ nhếch khóe môi, lễ phép chào tạm biệt rồi ra về, trên đường đi ra cổng viện khoa học, ập vào mặt là hơi thở của tuyết, từng bông tuyết lả tả rơi xuống, ở trên mặt đất tạo thành một tầng mỏng.

Tuyết rơi rồi.

Năm đầu tiên sau khi kết hôn, Tư Vân Dịch mang theo Sở Quân Liệt đến nhà cũ, đối mặt với mấy đứa cháu thay nhau tới nhận bao lì xì, Tư Vân Dịch vẫn theo lệ cũ phát cho mấy đứa tiền mừng tuổi, Sở Quân Liệt đi theo sau Tư Vân Dịch như cái đuôi nhỏ, Tư Vân Dịch đi nơi nào cậu liền đi theo tới nơi đó.

Tư lão gia thay một thân đường trang màu đỏ, không chỉ phát lì xì cho mấy đứa cháu mà còn phát cho con cái của ông.

Mặc dù con cái đều đã lập gia đình, cũng đã có con nhưng trong mắt ông, chúng vẫn giống như trước đây, đều là những đứa con bé bỏng.


Tư Vân Dịch nhìn mọi người trong gia đình cũng nhau vui vẻ ăn cơm tất niên, cũng không nói chuyện đưa Tư lão gia đi thử nghiệm thuốc lâm sàng, chỉ là bình tĩnh cùng mọi người dùng bữa, sau đó cùng nhau xem xuân vãn.

Nội dụng xuân vãn đã không còn thú vị như trước, mấy đứa cháu lại càng muộn tụ ở một chỗ cùng nhau chơi game, Kỳ nhãi con mặc áo bông màu đỏ, ngồi trong ngực Tư lão gia ăn chocolate, ăn chán rồi thì đưa cho ông nội ăn nốt.

Tư lão gia cười ha hả nhận lấy ăn, ông cũng khó có khi được thanh tỉnh như bây giờ.

Còn chưa tới 12h đêm, pháo hoa bên ngoài cũng đã được dọn lên, mấy đứa cháu buông di động trên tay, hoan hô chạy ra sân phía trước nhà, nhìn chằm chằm thời gian, ngay khi kim phút và kim giây trên đồng hồ tụ lại cũng một điểm, cùng nhau đốt pháo hoa.

Pháo hoa bay lên giữa không trung, sáng lạn nổ tung, mấy người cùng nhau đứng ở ban công, ngắm nhìn pháo hoa tại khắp Cảng Thành được bắn lên, chiếu sáng rực cả bầu trời.

Gia đình anh cả thì thầm nói nhỏ cũng nhau, anh hai và chị dâu cũng lẳng lặng ngắm nhìn pháo hoa, chị ba tay cầm di động không ngừng chụp ảnh, nhân tiện cũng selfie vài tấm.

Tư Vân Dịch nhìn pháo hoa, nghiêng mặt nhìn Sở Quân Liệt, nhìn ánh sáng chiếu ra từ con ngươi đen bóng của cậu.

"Sở Quân Liệt". Tư Vân Dịch chăm chú nhìn pháo hoa trước mắt, "Cậu thích yêu từ cái nhìn đầu tiên hay tiếp xúc lâu ngày mà sinh tình?"

Nghe thấy Tư tiên sinh gọi tên mình, Sở Quân Liệt từ trong khung cảnh pháo hoa bừng tỉnh, nhìn về phía người bên cạnh.

Tư tiên sinh hôm nay mặc một cái áo lông cao cổ màu đen, tựa hồ như hòa làm một với màn đêm, làm cho làn da của anh càng thêm trắng, ngón tay thon dài đeo nhẫn ánh lên ánh sáng nhàn nhạt của kim loại, khiến cho anh càng thêm đẹp.

"Em... Cả hai cái đều thích". Sở Quân Liệt có chút ngượng ngùng cúi đầu, tuy rằng trên mạng mọi người đều nói, nhất kiến chung tình đều là thấy sắc mà nảy lòng tham nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên khi cậu nhìn thấy Tư tiên sinh, trái tim cậu xác thật cũng loạn nhịp.

Như là đã từng gặp qua lại như vận mệnh sắp đặt.

Cậu cùng Tư tiên sinh đã kết hôn lâu như vậy, cậu đối với anh vẫn là cực kỳ yêu thích, từ khoảnh khắc động tâm kia, trước hay sau đều không suy giảm, nhưng theo từng ngày ở chung, từng chút tích lũy trong lòng lại mang theo dư vị ngọt ngào, chỉ cần nhớ tới thì cả ngày làm việc của cậu cũng trở nên nhẹ nhàng đi không ít.

Tuy rằng Tư tiên sinh đối xử với cậu giống như một người tiểu bối nhưng Sở Quân Liệt không sợ hãi, hai người cũng đã kết hôn rồi, còn có thời gian cả đời ở bên nhau.

Cậu cũng sẽ từng chút từng chút một khiến Tư tiên sinh chậm rãi tiếp nhận cậu.

Tư Vân Dịch nghe được đáp án, quay đầu cười.

Hiện tại cốt truyện cũng đã đẩy nhanh tiến độ, thời gian tính tới khi cậu gặp được chân ái cũng không còn xa.

Đều thích, chưa chắc đã là quá tham lam.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.