Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 63: C63: Chương 63



Tư Vân Dịch đối với mấy khu trò chơi điện tử vừa xem ở Cảng Thành có chút không vừa ý, anh ngước mắt lên nhìn Sở Quân Liệt.

"Ngày mai có cần đi làm không?"

"Không cần đâu, Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt vội vàng mở miệng, khóe miệng nhịn không được mà giương lên, đồng nghiệp lần trước nhà có việc đã quay lại làm việc, còn Sở Quân Liệt được hưởng một ngày nghỉ bù.

Tư Vân Dịch đặt vé trước trên mạng, gọi điện thông báo với tài xế, Tư Vân Dịch mang theo Sở Quân Liệt ngồi vào trong xe.

"Tôi đã đặt vé đi tàu từ Yên Châu đến Liên Thành". Tư Vân Dịch nhìn về phía Sở Quân Liệt, "Từ Cảng Thành đến Yên Châu mất khoảng ba giờ, cậu có thể nghỉ ngơi một lát".

Tuy rằng không biết vì sao lại đột nhiên muốn ngồi tàu, Sở Quân Liệt vẫn là nhắm mắt nghe lời, dựa vào ghế xe im lặng vài giây, chợt nhận ra gì đó, trộm lấy ra di động, tra xét một chút thời gian tàu tàu từ Yên Châu đến Liên Thành.

Chuyến gần nhất là từ 10h tối đến 5 giờ sáng.

Trái tim Sở Quân Liệt đột nhiên có chút kinh hoàng.

Tư tiên sinh muốn cùng cậu qua đêm bên ngoài.

Tư Vân Dịch nhìn thấy động tác nhỏ của Sở Quân Liệt, giơ tay nhẹ đẩy mắt kính.

"Vé đặt hơi muộn nên không còn phòng đơn, chỉ còn phòng đôi thôi".

Sở Quân Liệt mở to hai mắt, cưỡng chế khóe miệng, nỗ lực giả bộ làm ra vẻ tiếc nuối.

Một chút tiến bộ này thôi cũng khiến cậu vui sướng rồi.

Một đường này, Sở Quân Liệt không có cách nào ngủ được, nhắm mắt một hồi lại trộm quay đầu nhìn, thấy người trong lòng đang nằm bên cạnh nghỉ ngơi, nỗ lực chịu đựng vui sướng dưới đáy lòng, lại nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe, cảm thấy cảnh vật hai bên đường đẹp đến lạ thường.

Hô hấp của Tư tiên sinh rất nhẹ, từ góc độ của Sở Quân Liệt có thể nhìn thấy phần khuôn mặt được che giấu sau mắt kính, lông mi nhỏ dài như cánh quạt, mũi thẳng tắp, trên mặt không nhìn ra được bất cứ khuyết điểm nào.

Dựa gần vào một chút, Sở Quân Liệt có thể ngửi được rõ ràng mùi hương trên người Tư tiên sinh, một mùi hương mát lạnh mà Sở Quân Liệt khó có thể dùng ngôn từ để miêu tả, mùi hương ấy càng ngửi càng thêm cuốn hút, khiến chóp mũi như muốn dán vào da thịt trắng nõn, tham lam hít vào.

Một cảm giác đói khát mãnh liệt dâng lên trong lòng, yết hầu của Sở Quân Liệt giật giật, gắt gao nhìn chàm chằm người trước mặt, nuốt xuống vài ngụm, cảm giác hai chén cơm chiều nay đều không có chút tác dụng, không chỉ ở bụng, lồng ngực cũng cảm thấy trống rỗng.

Không biết vì sao, Sở Quân Liệt đột nhiên nhớ tới hành động mà Tư tiên sinh từng huấn luyện Liệt Phong.

Đem đồ ăn đặt trên chóp mũi, chủ nhân nói không thể ăn thì chó bự cũng không thể ăn, một lòng nghe theo lời chủ nhân.

Như vậy mới là một chú chó ngoan.

Nhưng mà đồ ăn thật sự rất thơm, nó cũng cảm thấy thật đói.

Tư Vân Dịch nằm ngủ một lát, ẩn ẩn có cảm giác có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.

Lông mi khẽ nhúc nhích, hô hấp nhẹ nhàng cũng không có thay đổi, cũng không vội mở mắt.

Sở Quân Liệt ngửi được mùi hương dễ ngửi, trong lòng không biết vì sao mà dâng lên cảm giác an toàn.


Có Tư tiến sinh bên cạnh thật tốt.

Sở Quân Liệt dương môi, ngón tay từng chút nhích lại gần bàn tay đặt trên đùi của Tư tiên sinh.

Sở Quân Liệt cực kỳ thích việc tiếp xúc da thịt với Tư tiên sinh, cũng thích cùng anh nắm tay.

Sở Quân Liệt nhớ rõ khoảnh khắc khi Tư tiên sinh chủ động đặt tay lên mu bàn tay của cậu, cũng nhớ rõ cảm giác mười ngón tay đan vào nhau.

Ngón tay của Tư tiên sinh so với ngón tay của cậu tinh tế hơn, cũng không mang theo những vết chai đáng ghét, bàn tay hơi lành lạnh, nhưng nắm lấy mới biết được, bàn tay của Tư tiên sinh có bao nhiêu mềm mại.

Cầm ở trong tay, thoải mái như khi cổ họng đang khát khô mà uống được mấy ngụm nước lạnh, thoải mái đến tận từng lỗ chân lông, cảm thấy cả người như sắp bay lên.

Bời vì lần trước cậu đi theo Tư tiên sinh mà hai người đã lâu không nắm tay nhau.

Sở Quân Liệt mấp máy môi mỏng, ngón tay cẩn thận tới gần, thấy hai tay sắp chạm vào nhau, hàng ghế trước đột nhiên truyền đến tiếng ho khan.

Sở Quân Liệt đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen láy nhìn tài xế đang lái xe phía trước.

Tài xế dường như cũng không biết phía sau xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn đường, một tay kéo kéo cổ áo, giọng nói nghe có vẻ có chút không thoải mái.

Sở Quân Liệt sâu kín nhìn vào kính chiếu hậu, biết rằng tài xế thông qua kính chiếu hậu có thể nhìn thấy tình huống ở hàng ghế phía sau.

Tài xế nắm tay lái, nhìn đường phía trước, không biết qua bao lâu mới giả bộ vô tình nhìn một cái qua kính chiếu hậu.

Một cái liếc mắt này khiến ông chạm mắt trực tiếp với đôi con ngươi đen trầm, trái tim ông chợt thắt lại, bàn tay nắm vô lăng cũng dùng sức hơn vài phần, nỗ lực chuyển dời tầm mắt.

Đối phương như một thợ săn cực kỳ kiên nhẫn, trong lúc người ta cho rằng mình đã thoát khỏi, lại lập tức thấy đối phương lặng yên không tiếng động đứng phía sau.

Tài xế cố nén kinh sợ trong lòng, đây không phải lần đầu tiên phát sinh sự việc như vậy, con trai cả Yến gia này giống như còn tồn tại một mặt khác, nếu không cẩn thận chọc tới liền cảm giác như một tầng da bị lột xuống.

"Chú chú ý nhìn đường đi".

Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh khàn khàn, tài xế theo bản năng mà nín thở, nắm chặt vô lăng.

"An toàn là trên hết mà, đúng không?"

Lời của đối phương rõ ràng là khuyên bảo nhưng âm điệu lại cực kỳ thấp, ngữ khí thong thả, càng giống như sự uy hiếp vô hình.

Tài xế theo phản xạ gật gật đầu, lại không dám nhìn về phía sau, càng không muốn nhìn thấy đôi mắt đen trầm kia.

Nhìn tài xế gật đầu, Sở Quân Liệt cần thận trở lại vị trí của mình, hạ thấp mắt, ngón tay hoạt động, ngay trước khi sắp chạm tới ngón tay thon dài kia, lại dừng một chút.

Không thể đánh thức Tư tiên sinh được.

Tư tiên sinh gần đây đều là đi sớm về trễ, vất vả như vậy, đến tận cuối tuần mới được nghỉ ngơi một chút.


Sở Quân Liệt thu hồi bàn tay, đôi mắt chăm chú nhìn bộ dáng say ngủ của đối phương cùng với bàn tay đặt trên đùi kia.

Khi xe của họ sắp tới Yên Châu, Tư Vân Dịch mới từ từ tỉnh lại, chậm rãi mở mắt.

Sở Quân Liệt phát hiện Tư tiên sinh đã tỉnh, khóe miệng theo động tác mở mắt của anh mà từng chút giương lên.

"Tư tiên sinh, anh tỉnh rồi sao?" Sở Quân Liệt vẻ mặt vui vẻ, "Chúng ta tới Yên Châu rồi".

"Ừ". Tư Vân Dịch giơ tay, đè đè vào chỗ giữa lông mày.

Một giọng mũi đơn giản, còn mang theo chút buồn ngủ, trong lòng Sở Quân Liệt giống như bị mèo cào, cảm thấy ngứa ngáy.

Chờ tới khi tới cảng, Tư Vân Dịch cùng Sở Quân Liệt xuống xe, ở siêu thị gần đó mua chút đồ dùng cần thiết, sau đó lấy vé, xếp hàng chuẩn bị lên tàu.

Sở Quân Liệt xách theo túi lớn, gắt gao đi theo phía sau Tư Vân Dịch, ngẩng đầu nhìn tàu to như vậy, trong mắt mang theo vài phần mới lạ.

Trên tàu, Sở Quân Liệt phát hiện ở đây còn có cả thang máy, có tổng cộng chín tầng, phía dưới có chỗ đỗ xe.

Sở Quân Liệt nghiên cứu tầng lầu, chợt hiểu ra vì sao Tư tiên sinh lại đưa cậu đến đây.

Trên tàu có khu trò chơi điện tử!

Tư Vân Dịch cùng Sở Quân Liệt tìm được phòng của hai người, mở ra cửa phòng, Tư Vân Dịch nhìn đến giường tầng bên trong, lâm vào trầm tư.

"Tư tiên sinh, anh ngủ bên dưới đi, bên dưới tiện hơn". Sở Quân Liệt nhìn giường tầng, ánh mắt không giấu được tiếc nuối, nhưng ngẫm lại cậu có thể cùng Tư tiên sinh ở một cái phòng, Sở Quân Liệt nháy mắt lại phấn chấn lên.

"Tôi ngủ bên trên cũng được". Tư Vân Dịch cũng không định chọn.

"Tư tiên sinh, bên trên có thể có chút mệt đó". Sở Quân Liệt nắm lấy thanh chắn, hơi lay nhẹ, xác định nó không có vấn đề gì.

Tư Vân Dịch im lặng một lát, nhìn bóng dáng của Sở Quân Liệt, âm điệu có chút lạnh.

"Tôi 29 chứ không phải 92".

Chợt ý thức được lời nói của mình có chút vấn đề, hai tai Sở Quân Liệt đỏ lên, xoay người nhìn Tư Vân Dịch, thuận theo mà gật đầu.

"Em nghe Tư tiên sinh".

Tư Vân Dịch nghiêng mặt, cũng không nhìn Sở Quân Liệt, tàu và khách sạn không giống nhau, phòng cũng không lớn lắm, cũng may có phòng vệ sinh độc lập, còn có hai cái cửa sổ có thể ngắm nhìn cảnh biển.

Đem đồ vật dọn ra, Tư Vân Dịch đi đến khu trò chơi, Sở Quân Liệt ánh mắt trông mong đi theo phía sau, ánh mắt không dời đi một giây nào.

Tư Vân Dịch quét mắt qua khu trò chơi, lấy di động chuẩn bị mua xu, lại phát hiện không có tín hiệu.


"Quý khách, tàu đã ra khơi, nơi này không có tín hiệu, máy POS cũng không dùng được, nên ở đây chúng tôi chỉ nhận tiền mặt thôi ạ". Nhân viên quầy vé tại khu trò chơi vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Tôi có một ít".

Phía sau truyền đến âm thanh, Tư Vân Dịch xoay người, thấy Sở Quân Liệt lột ốp di động ra, từ bên trong lấy ra mấy tờ mười, hai mươi tệ.

"Tư tiên sinh, em không có tích góp tiền riêng". Sở Quân Liệt đem tiền đưa qua, có chút khẩn trương nhìn Tư Vân Dịch.

"Đây là tiền boa mà khách nước ngoài cho em, đủ một trăm em sẽ cho vào thẻ, chỗ này chưa đủ, nên em để sau ốp điện thoại".

Tư Vân Dịch rũ mắt nhìn tiền lẻ trong tay Sở Quân Liệt, Sở Quân Liệt lập tức đem tất cả tiền đưa cho nhân viên. Người nhân viên sau khi kiểm xong tiền, mang ra 60 xu đặt vào hộp nhựa nhỏ, đưa cho khách.

Sở Quân Liệt dùng hai tay nhận lấy hộp nhựa đem đến cho Tư Vân Dịch, con ngươi màu đen thẳng tắp nhìn người trước mắt, giống như sợ Tư tiên sinh ghét bỏ mà động tác cũng cẩn thận hơn.

"Cái này.. Cậu cứ cầm đi chơi đi". Tư Vân Dịch bình tĩnh mở miệng.

"Tư tiên sinh, tiền này đều rất sạch sẽ, là em cố gắng học Tiếng Anh mới có được đó". Sở Quân Liệt nhìn đống xu trò chơi trong tay, biết chỗ này quá ít, trong lòng không ngăn được khổ sở.

Cậu chưa hồi đáp được cho Tư tiên sinh cái gì, hiện tại ngay lúc cần cậu ra sức, cậu lại chỉ có thể lấy ra được một chút như vậy.

"Tư tiên sinh, anh dùng của em đi được không, lần sau khi ra ngoài cùng anh, em nhất định sẽ mang nhiều tiền hơn". Sở Quân Liệt trong mắt tràn đầy sự cầu khẩn, đem xu trò chơi trong tay, lần nữa đưa tới trước mặt Tư Vân Dịch.

Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt, mày nhẹ nâng, chậm rãi lấy ví ra, rút lấy hai tờ tiền màu đỏ, đưa cho nhân viên.

Sở Quân Liệt ngẩn người, lúc này cậu mới phản ứng lại, vừa rồi Tư tiên sinh cũng không nói không mang tiền mặt, là do cậu vừa nghe người nhân viện kia nói đã vọt lên.

Tư Vân Dịch nhận lấy xu trò chơi, từ bên trong bốc ra vài chục xu, bỏ vào hộp của Sở Quân Liệt, ngước mắt nhìn vào khu trò chơi.

"Đi chơi đi".

Sở Quân Liệt cúi đầu nhìn hộp nhựa trong tay, lại ngẩng đầu nhìn bóng dáng thẳng tắp kia, trong người trần đầy rầu rĩ.

Máy chơi game ở đây đều là dạng máy rời, không cần có tín hiệu cũng có thể chơi.

Tư Vân Dịch nghiên cứu từng cái, cảm thấy hứng thú sẽ chơi vài lần, không hứng thú thì chơi một lần rồi qua cái tiếp theo.

Sau khi chơi xong hầu hết các máy trong sảnh, Tư Vân Dịch nhìn trong hộp nhựa chỉ còn vài xu trò chơi, lại nhìn máy gắp thú bông đang sáng đèn trước mắt.

Máy gắp thú bông thứ nhất, bên trong đều là kỳ lân, Tư Vân Dịch nhìn trúng một con màu sắc sặc sỡ, gắp thử mấy lần những đều thất bại.

Chờ tới khi cúi xuống nhìn, hộp nhựa chỉ còn hai đồng xu cuối cùng.

Tư Vân Dịch đem hai đồng cuối bỏ vào máy gắp thú, khống chế thanh gắp ở trên đầu con thú nhồi bông, lần này vị trí rất tốt, thanh gắp hạ xuống kẹp vào đầu con kỳ lân, ngay lúc sắp đưa tới miệng lỗ, phía sau đột nhiên vang lên âm thanh kinh hô, cùng với tiếng đồng xu leng keng rơi xuống.

Tư Vân Dịch quay lại nhìn thoáng qua, thấy Sở Quân Liệt vui vẻ ngồi ở máy bắn cá, luống cuống tay chân đem xu thắng được cất vào hộp nhựa.

Một cái hộp không đủ đựng, có người nhiệt tình, đưa cho cậu thêm hai cái hộp không.

"Người anh em, vận khí của cậu không tệ nha!"

"Anh trai này, có thể cho tôi vài đồng được không?"

Nhìn Sở Quân Liệt được vây quanh, Tư Vân Dịch quay đầu lại, nhìn thấy thanh gắp kì lân được nửa đường thì rớt xuống.


Tư Vân Dịch xoay người định đi đổi thêm xu, Sở Quân Liệt ở phía sau thanh âm vui vẻ.

"Tư tiên sinh, Tư tiên sinh!"

Tư Vân Dịch nghiêng người, nhìn Sở Quân Liệt vui mừng cầm ba cái hộp nhựa đựng đầy xu, từ trong đám người chạy tới.

"Tư tiên sinh, em trúng được giải thưởng lớn rồi".

"Chúc mừng". Khóe môi Tư Vân Dịch khẽ nhấc, âm thanh nhẹ nhàng, lại nhìn máy gắp thú bông, cầm ví đi ra phía quầy đổi xu.

"Tư tiên sinh, anh đừng mua nữa, chỗ em có nhiều lắm". Sở Quân Liệt nhanh chắn trước người Tư Vân Dịch, nỗ lực đem mấy hộp nhựa đựng xu vui vẻ mà đưa tới trước mặt anh.

Tư Vân Dịch theo bản năng mà lùi về phía sau một bước, tự nhiên mà tránh đi.

Hộp nhựa trong tay Sở Quân Liệt cũng vì vậy mà rơi xuống mặt đất, mấy trăm đồng xu rơi xuống đất, tạo thành một tiếng động lớn.

Không ít người trong khu trò chơi đều quay ra nhìn, Tư Vân Dịch hơi dừng một chút, nhìn thấy Sở Quân Liệt sững sờ tại chỗ, vui sướng khi nãy từng chút một biến mất.

"Xin lỗi". Tư Vân Dịch không nhìn thấy Sở Quân Liệt đưa hộp nhựa nên lúc đó không đưa tay ra đỡ.

"Không, không sao". Sở Quân Liệt trong mắt mang theo ánh nước, nỗ lực rặn ra một nụ cười, "Tư tiên sinh, anh cứ đứng đó đi, để em nhặt cho".

Sở Quân Liệt cúi người, nhặt hộp nhựa lên, ở trên quần áo xoa xoa, sau đó nhặt từng đồng xu rơi trên mặt đất, mỗi đồng xu trước khi bỏ vào hộp đều cẩn thận lau vào quần áo.

Trong lúc đó cũng có người muốn giúp đỡ, nhưng cũng bị Sở Quân Liệt từ chối.

"Tôi cũng không trộm của cậu, đúng là..." Người tới giúp đỡ có chút tức giận rời đi, Sở Quân Liệt cúi đầu, vẫn như cũ đem từng đồng xu lau sạch sau đó mới bỏ vào hộp.

Tư Vân Dịch cúi người, đầu ngón tay còn chưa kịp chạm tới mấy đồng xu đã bị bàn tay của Sở Quân Liệt nhanh hơn một bước nhặt lên.

"Tư tiên sinh, anh đứng chạm vào, sẽ bẩn đó". Sở Quân Liệt cúi đầu, âm thanh khàn khàn, mang theo giọng mũi dày đặc.

Tư Vân Dịch im lặng một lát, giơ tay nhẹ nâng cằm người trước mắt, nhìn thấy hốc mắt đỏ lên của Sở Quân Liệt, trên lông mi còn có chút ướt át.

Giống như bị tủi thân đến tột độ, Sở Quân Liệt nỗ lực mím môi, cố nên khó chịu, nhìn người trước mắt.

"Tư tiên sinh, em đã lau sạch sẽ rồi". Âm thanh của Sở Quân Liệt còn mang theo chút giọng mũi, lần nữa giơ lên hộp nhựa trong tay.

"Tư tiên sinh lấy cái này chơi, có được không?"

Tư Vân Dịch rũ mắt nhìn thoáng qua hộp nhựa, bên trong là mấy đồng xu được xếp chỉnh tề.

"Cái này là do cậu tự thắng được".

"Của em cũng là của Tư tiên sinh". Ánh mắt của Sở Quân Liệt quật cường, hốc mắt cũng đỏ lên, "Hay là do... Do anh ghét em đúng không?"

Tư Vân Dịch lại im lặng một hồi, dưới ánh mắt chấp nhất của Sở Quân Liệt, nhận lấy hộp nhựa trong tay cậu.

Sở Quân Liệt nháy mắt lộ ra tươi cười, đem mấy đồng xu còn trên mặt đất nhanh chóng nhặt lên, để vào đầy vào hộp nhựa, gắt gao đi theo phía sau Tư Vân Dịch, như hận không thể đem cả thân thể dán vào người anh.

"Tư tiên sinh, chúng ta chơi trò gì tiếp theo đây?"

Tư Vân Dịch nhìn kỳ lân trong máy gắp thú, ước lượng xu trò chơi trong tay.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.