Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 68: C68: Chương 68



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt căng thẳng tới mức mím chặt môi, ánh mắt còn chút hoảng loạn.

"Tiểu Sở".

Âm thanh của Tư Vân Dịch trong trẻo, ánh mắt ôn hòa.

Ngực Sở Quân Liệt cũng khẩn trương theo, nghe thấy Tư tiên sinh gọi cậu, thân thể không tự chủ mà nghiên về phía trước.

"Cậu không cần phải cố xác định điều gì cả". Tư Vân Dịch giơ tay, nhẹ nhàng xoa đỉnh dầu Sở Quân Liệt, nhìn ánh mắt Sở Quân Liệt vì vậy mà sáng lên, ngón tay nhẹ đưa xuống, xẹt qua sườn mặt cậu, dừng ở dưới cằm.

Sở Quân Liệt cảm thụ được sự lãnh lẽo từ ngón tay, nhẹ cào phía dưới cằm cậu một chút, nhịn không được mà ngửa đầu, lại hơi tiến gần hơn một chút.

"Chúng ta là chồng chồng hợp pháp, là chồng chồng được pháp luật công nhận".

Tư Vân Dịch bình tĩnh trình bày sự thật, Sở Quân Liệt ngẩng đầu lên, ngón tay Tư Vân Dịch liền chạm vào yết hầu cậu, Sở Quân Liệt rầu rĩ hừ hừ và cái, nhịn không được lại dựa gần hơn.

"Hiểu chưa?" Tư Vân Dịch dừng tay, để cậu có cơ hội tự hỏi.

Sở Quân Liệt mới vừa từ mơ màng mà hoàn hồn lại, bên tai vẫn văng vẳng câu nói.

Cậu và Tư tiên sinh là một đôi chồng chồng.

Đã đi lãnh chứng, đã là một đôi chồng chồng rồi.

Không ai có thể chia rẽ bọn họ, càng quan trọng hơn, giữa chồng chồng với nhau... cái gì cũng có thể làm.

(Làm gì là làm gì)

Sở Quân Liệt chớp chớp mắt, hiểu được ý của Tư tiên sinh.

Hành động vừa rồi của cậu Tư tiên sinh không phản đối cũng không kháng cự, càng không có tức giận, bởi vì chồng chồng đều có thể làm như vậy.

Nghĩ thông suốt điều này, đôi mắt Sở Quân Liệt càng sáng hơn, nhìn người trước mắt, khóe miệng giơ lên, bàn tay hạ xuống ghế ngồi, kéo ghế lại gần Tư tiên sinh hơn.


"Em hiểu rồi, Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt gấp không chờ nổi mà đáp lại.

"Nhưng mà". Ngón tay Tư Vân Dịch nhẹ cào hai cái, "Mặc dù là chồng chồng với nhau nhưng có một số việc cũng không thể làm quá mức, không thể khiến đối phương cảm thấy không thoải mái".

Ngón tay Tư Vân Dịch nhẹ nâng cằm Sở Quân Liệt, để cậu nhìn thẳng vào mắt mình.

"Đúng không?"

"Đúng". Sở Quân Liệt như học sinh ngoan ngoãn, đôi mắt rạng rỡ tỏa sáng, lại không biết nghĩ tới cái gì, mặt nhanh chóng nóng lên.

"Ngoan lắm". Tư Vân Dịch gãi nhẹ cằm Sở Quân Liệt một lát liền dừng tay, nhìn đồ ăn trên bàn, "Đây đều là cậu vất vả làm, chúng ta không lãng phí, có được không?"

"Được". Cầm đũa, quay đầu lập tức ăn, Tư Vân Dịch nhìn người trước mắt lộ ra bộ dạng vui sướng, cũng cầm lấy đũa của mình.

Bữa cơm ăn đến cuối có chút nguội, Tư Vân Dịch đã ăn no, Sở Quân Liệt mồm to gắp đồ ăn, nhìn Tư Vân Dịch dừng đũa, đem đồ ăn còn lại trên bàn để vào chén của mình, sau đó bưng đến phòng bếp, dùng lò vi sóng hâm nóng sau đó tiếp tục ăn.

Tư Vân Dịch ngồi chỗ cũ xem, nhìn Sở Quân Liệt xử lý nốt chỗ đồ ăn.

Dưới ánh mắt của Tư tiên sinh, bữa cơm này của Sở Quân Liệt phá lệ ngon, theo miếng cơm cuối cùng xuống bụng, Sở Quân Liệt đứng dậy nhanh chóng thu dọn chén đũa, Tư Vân Dịch cũng đứng dậy, chuẩn bị về phòng làm việc.

"Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt nhìn Tư vân Dịch phải đi về phòng ngủ, nhịn không được mà mở miệng.

Tư Vân Dịch quay đầu lại, nhìn Sở Quân Liệt bưng mâm, lỗ tai đỏ bừng, ánh mắt long lanh mang theo chân thành.

"Tư tiên sinh làm gì với em, em cũng đều chấp nhận được".

Ngón tay Tư Vân Dịch hơi dừng một chút, nhìn nhiệt tình trong mắt Sở Quân Liệt như sắp tuôn trào ra ngoài.

Sở Quân Liệt có chút ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Tư tiên sinh,

Mấy ngày nay, cậu ở trên mạng xem qua không ít video dạy hoc, xem đủ các thể loại cùng những tư thế mà Sở Quân Liệt chưa thấy bao giờ.

Mỗi khi xem được tư thế mới, biểu tình của Sở Quân Liệt đều giống y như vẻ mặt ông lão ngồi trên tàu điện ngầm xem di động, nhưng chỉ cần nghĩ tới người cùng cậu sẽ là Tư tiên sinh, nháy mắt liền cảm thấy tư thế nào cũng đều có thể.


(Meme ông lão xem di động trên tàu điện ngầm:



Đương nhiên Sở Quân Liệt cũng đặc biệt thiên vị một vài tư thế.

Nếu thể cùng Tư tiên sinh hoàn thành, Sở Quân Liệt cảm thấy cậu sẽ thỏa mãn tới mức bay lên trời.

Sở Quân Liệt đem bát đĩa bỏ vào máy rửa chén, mắt nóng bừng.

Không khác lắm so với dự đoán của Tư Vân Dịch, những ngày tiếp theo, Sở Quân Liệt càng thêm được một tấc lại tiến một thước.

Mặc dù đã vào hè nhưng việc ủ ấm chân cũng không thể dừng lại, địa bàn phục vụ của Sở Quân Liệt từ phòng khách chuyển tới thư phòng, thậm chí còn lớn mật muốn dời đến phòng ngủ, cũng may có máy làm ấm chân ngăn cản lại hành vi khuếch trương địa bàn của cậu.

Động tác thân mật dưới bàn ăn cũng không có ngừng lại, tốc độ ăn cơm của hai người càng ngày càng chậm, chậm tới mức ăn được một nửa còn phải đem hâm nóng đồ ăn lại một lần.

Sở Quân Liệt cũng từng chút thăm dò điểm mấu chốt của Tư tiên sinh, cũng từ đó mà biết, phần lớn chủ động đều sẽ nằm trong tay Tư tiên sinh.

Tư Vân Dịch và Sở Quân Liệt từng chút thành lập nên quan hệ thân mật, không ngừng tiếp xúc với nhau, chậm rãi thích ứng sự thân mật đụng chạm da thịt này.

Thời tiết càng ngày càng nóng, Tư Vân Dịch nhận được điện thoại của người phụ trách tại viện nghiên cứu khoa học, đối phương nói rằng giai đoạn thử nghiệm lâm sàng thứ nhất của loại thuốc mới kia đã gần tới giai đoạn kết thúc.

Lần thí nghiệm này bọn họ không chỉ thu hút được những bệnh nhân mắc Alzheimers mà còn có cả những người khỏe mạnh cũng muốn tình nghuyện tham gia thử nghiệm, từ đó có thể hiểu biết hơn về mức độ chịu đựng của con người đối với thuốc và một số vấn đề về thành phần dược liệu có thể thay thế.

Xem qua các số liệu, có thể thấy phương thuốc này mang lại hiệu quả rõ rệt, một lần nữa khiến cho phía cao tầng chú ý, nhưng đã là thuốc thì sẽ có ba phần độc, thuốc này cũng mang đến một só phản ứng tiêu cực, bọn họ hiện tại đã cơ bản nghiên cứu ra được phạm vị an toàn của các loại dược vật được sử dụng trong thuốc, cũng đã thử thánh lập phạm vị an toàn của thuốc.

Sau khi thử nghiệm lâm sàng lần một kết thúc, người tham gia thử nghiệm có thể trở về nhà, Tư Vân Dịch nghe người phụ trách thông báo về thời gian, cách ngày ba anh ly thế không lâu.

Thời gian từng ngày từng ngày tới gần, Tư Vân Dịch bên ngoài vẫn bảo trì trấn định nhưng ánh mắt thường thường lại dừng trên màn hình điện thoại.

Sở Quân Liệt so với những người khác càng rõ ràng hơn những dị thường của Tư tiên sinh.

Giống như thần kinh căng chặt, mức độ khẩn trương luôn trong trạng thái cao, chỉ cần di động ngẫu nhiên rung một cái, cho dù là tin nhắn mới hay cuộc gọi đều nháy mắt có thể khiến biểu tình của Tư tiên sinh nghiêm túc hẳn lên.


Cảm giác như sắp có chuyện lớn xảy đến, Sở Quân Liệt cũng thật cẩn thận, không dám lỗ mãng, sợ hành động của cậu khiến Tư tiên sinh không thoải mái.

Sự khẩn trương này kéo dài tới tận khi Tư lão gia hoàn thành lần thử nghiệm lâm sàng thứ nhất.

Cùng ngày hôm đó, trừ mấy đứa cháu đi kinh thành lập nghiệp, tất cả những người còn lại đều tới bệnh viện đón Tư lão gia về nhà.

Sở Quân Liệt đứng phía sau Tư Vân Dịch, nhìn hộ sĩ đỡ Tư lão gia tiến vào, theo Tư lão gia từng bước từng bước tiếp cận cùng mọi người, Sở Quân Liệt nhìn Tư tiên sinh căng chặt cả người cũng dần dần thả lỏng lại.

Sở Quân Liệt quay đầu nhìn bác sĩ Nhậm tiến tới, không biết vì sao tên này cũng theo đến.

Tư Vân Dịch nhìn ba mình từng bước đi ra khỏi khi thử nghiệm, bước nhanh tới đỡ lấy Tư lão gia biểu tình đang có chút hỗn độn.

Bác sĩ Nhậm nhìn Tư lão gia, khó nén biểu tình kinh ngạc.

Một năm trước, chính hắn chẩn bệnh cho Tư lão gia, nói rằng ông có khả năng sẽ không qua nổi một năm, nhưng hiện tại Tư lão gia đang thẳng tắp đứng trước mặt hắn.

"Ba". Anh cả, anh hai và chị ba cũng nhanh chóng bước tới, nhìn Tư lão gia, trong mắt là sự vui sướng khó kìm lại được.

Tất cả mọi người đều nói ba của bọn họ sẽ không qua nổi một năm này, nhưng hiện tại, ba đã có thể đứng ở đây.

Người phụ trách nghiên cứu nhìn thấy tình huống trước mắt, liền đi tới dặn dò người nhà.

"Thông qua kết quả nghiên cứu, loại thuốc mới này có hiệu quả trong việc trì hoãn tiến trình phát triển của bệnh, nhưng chỉ là trì hoãn, không phải chữa khỏi, sau khi về nhà mọi người cẩn thận chăm sóc ông ấy thật tốt, tốt nhất là tới khi Tư lão gia tham gia lần thử nghiệm lâm sàng thứ hai".

"Khi nào thì lần thứ nghiệm thứ hai bắt đầu?" Anh cả gấp không chờ nổi mà dò hỏi, trong mắt mang theo vui sướng.

Ai mà nghĩ tới!

Thuốc này thế nhưng thật sự có hiệu quả!

"Chúng tôi chưa có thời gian chính thức, nhưng một khi bắt đầu sẽ thông báo cho mọi người". Người phụ trách mỉm cười, sống lưng cũng thẳng lên không ít.

Trên đường về nhà, Tư lão gia có chút buồn ngủ, mọi người vội vàng dìu ông về phòng, sau khi ra khỏi phòng, mọi người nhìn nhau, trong mắt mang theo vui sướng.

"Xem ra, là do tôi tài hèn học ít". Bác sĩ Nhậm cười cười, ánh mắt nhìn về phía Tư Vân Dịch, "Hoặc là nói trên thế giới này luôn xuất hiện kì tích".

"Cũng không phải do bác sĩ Nhậm sai". Anh cả nhìn ba mình có thể an toàn trở về, cũng nhịn không được mà vui vẻ, có chút ngượng ngùng nhìn Tư Vân Dịch một cái.

Lúc ấy hắn ngăn cản có bao nhiêu quyết liệt, hiện tại liền có bấy nhiêu hổ thẹn.


Anh hai trầm mặc không nói, ánh mắt cũng không tự chủ mà nhìn em trai.

"Vân Dịch". Chị ba Tư Y Y có chút áy náy nhìn Tư Vân Dịch, "Xin lỗi chú, lúc ấy là do chị không ủng hộ chú, là chị đặt cảm xúc lên quá cao rồi.

Hiện tại xem ra cái gì có thể tranh thủ thì tranh thủ, nếu không ngược lại sẽ khiến chúng ra hối tiếc".

"Em lúc ấy, cũng không có nắm chắc". Tư Vân Dịch đúng sự thật mở miệng, ánh mắt nhìn qua anh chị mình.

Lời này vừa nói ra, mấy người đều nhịn không được mà lộ ra chút xấu hổ.

"Vân Dịch là chú tìm được phương thuốc, lại chủ động đề nghị chúng ta đưa ba tham gia thí nghiệm lâm sàng, vất vả cho chú rồi". Anh cả có chút thuần thục mở miệng, "Anh lúc ấy, đáng ra không nên ngăn cản chú".

Tư Vân Dịch không trả lời, lựa chọn trầm mặc.

"Phương thuốc kia là Vân Dịch tìm được sao?" Bác sĩ Nhậm nghe xong lời này có chút kinh ngạc, không dám tin nhìn người trước mắt.

Bác sĩ Nhậm chưa làm qua nhưng cũng biết tìm kiếm một số phương thức có hiệu quả đối với chứng si ngốc là cỡ nào khó khăn, càng miễn bàn tới đem phương thuốc này ra thí nghiệm lâm sàng, lại còn đưa người thân của mình tham gia thử nghiệm.

Càng đáng sợ hơn chính là, đây là loại thuốc mới, không ai biết được đến tột cùng có hiệu quả hay không, nếu có hiệu quả thì còn tốt, một khi không có hiệu quả, hoặc cực đoan hơn là mang đến hiệu quả tiêu cực, khiến cho Tư lão gia trong quá trình thử nghiệm có xảy ra bất trắc, vậy đối với người trước mắt mà nói đây sẽ là một tai nạn cực kì khủng bố.

Người thân trách tội chỉ là thứ yếu, càng thống khổ hơn chính là, chính mình cũng sẽ tự trách và thống khổ.

Quá trình này, rốt cuộc là cần biết bao nhiêu dũng khí.

Vì con đường sống sót cả Tư lão gia, anh thế nhưng một mình gánh lấy hết thảy.

Nghe thấy ngữ khí kinh ngạc của bác sĩ Nhậm, anh hai ngẩng đầu, thật sâu nhìn thoáng qua em trai, khẳng định lại điều mà bác sĩ Nhậm vẫn còn đang nghi vấn.

"Phương thuốc là do Vân Dịch tìm được".

Tư Vân Địch sau khi nói xong, chính hắn cũng rơi vào trầm tư, có lẽ hành động đưa bọn trẻ đi của Vân Dịch, muốn từ bọn chúng chọn ra người thừa kế cũng là quyết định thâm sâu và suy tính của riêng anh.

Chỉ do chính hắn ngu dốt, không theo kịp được tư duy của anh, vậy không nên chưa thấy kết quả mà phủ nhận quyết định của anh.

Vân Dịch hiện tại là gia chủ Tư gia, hắn đáng ra nên ủng hộ lựa chọn của anh, chứ không phải giống như trước, đi tới cửa yêu cầu anh phải làm theo ý hắn.

Tuy rằng Vân Dịch tuổi tác nhỏ nhất, nhưng không thể phủ nhận, anh đúng như lời ba đoán trước, là người duy nhất có thể gánh vác Tư gia trên vai.

Rốt cuộc thì từ trước tới nay, trừ bỏ việc kén Sở Quân Liệt làm rể, Tư Vân Dịch gần như chưa đưa ra quyết định sai lầm nào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.