Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 71: C71: Chương 71



Mấy người một đường lái xe đi tới bãi chăn nuôi của A Đan, A Đan trên đường ngủ được một giấc, khi tỉnh lại, ánh mắt cũng thanh tỉnh hơn không ít.

Ở bãi chăn nuôi có một người đàn ông trung niên da ngăm đen, thấy A Đan đưa người tới, có chút kinh ngạc.

"A Đan, không phải anh nói muốn nghỉ ngơi hai ngày sao, sao hôm nay đã về rồi?"

"Đừng nói nữa". A Đan chỉ vào mấy người đi theo phía sau, "Đây là khách từ thành phố tới, nói muốn cưỡi con ngựa tốt nhất của tôi".

"Ngựa tốt nhất của anh sao?" Người đàn ông có chút không tin tưởng, "Bảo bối Lưu Táo của anh, trừ anh ra ai nó cũng không cho chạm vào, người khá sao mà cưỡi nó được".

"Người khách này khẩu khí lớn lắm, hai chúng tôi cũng đã cược với nhau rồi". A Đan, "Cứ chờ xem đi".

Mắt thấy Tư Vân Dịch tiến lên phần đất trống được vây lại thành một khoảng rộng bằng những hàng rào bằng gỗ, Sở Quân Liệt có chút khẩn trương, nắm lấy tay người trước mắt.

"Tư tiên sinh!"

"Sẽ không có việc gì đâu". Tư Vân Dịch giơ tay sờ sờ lên đ ỉnh đầu Sở Quân Liệt, thấy cậu vẫn lưu luyến không buông tay, Tư Vân Dịch gỡ xuống kính mắt, để vào túi áo khoác, sau đó cởi áo khoác đưa cho Sở Quân Liệt.

Sở Quân Liệt gắt gao ôm lấy áo khoác của Tư tiên sinh vào lòng, ánh mắt dõi theo người trong lòng trong bộ tây trang màu xám, eo lưng thẳng tắp, tiếp nhận bao tay và roi ngựa từ người đàn ông ở bãi chăn nuôi.

"Chỗ chúng tôi không có mũ và quần áo phòng hộ". Người đàn ông trung niên có ý khuyên ngăn, "Không bằng anh từ bỏ đi".

"Không sao". Tư Vân Dịch thử thử roi ngựa, khi quất roi còn có thể nghe thấy tiếng xé gió.

A Đan nhìn một màn trước mắt, huýt sáo một cái thật vang, một lát sau, một con tuấn mã với bộ lông màu mận chín chạy như bay đến, tiến vào khu vực trong hàng rào gỗ.

Tư Vân Dịch đeo bao tay cưỡi ngựa, nắm lấy roi ngựa tiến vào bên trong hàng rào, thấy người lạ tiến vào, tuấn mã nháy mắt liền thấy bất an, cảnh giác nhìn người trước mắt, nó chớp mắt vài cái rồi chạy vòng quanh.

"A Đan, sao đến cái yên ngựa anh cũng không chuẩn bị vậy, khách người ta làm sao mà cưỡi đây?" Hướng dẫn viên liếc mắt nhìn cái lưng ngựa rỗng tuếch, biểu tình có chút khó xử.

"Cái này phải dựa vào chính anh ta thôi". A Đan đem bộ yên ngựa treo trên hàng rào gỗ, đảm bảo rằng Tư Vân Dịch có thể lấy được.

"Không phải tôi cố ý làm khó đâu, Lưu Táo vốn không thích bị trói buộc, ngày thường tôi cũng không đeo lên cho nó".

"Lúc ấy để thuần phục được Lưu Táo, chúng tôi dùng đến năm sáu người đàn ông cùng nhau cưỡi ngựa vây nó đấy". Người đàn ông trung niên đứng cạnh hàng rào nhìn và bên trong.

"Tính tình của Lưu Táo quá mức khốc liệt, lúc đấy nó còn chưa lớn như bây giờ, A Đan đem nó đè nặng cũng không dễ dàng thuần phục được nó, vị khách này, anh nên cẩn thận một chút".

Sở Quân Liệt bám vào hàng rào gỗ, thời thời khắc khắc chú ý đến người phía trong hàng rào gỗ, trong con ngươi màu đen tràn đầy lo lắng.

"Nhìn xem, chạy lên đi". A Đan nhìn tình hình phía trong hàng rào, ánh mắt lộ ra ý cười, nhìn Tư Vân Dịch theo hướng con ngựa chạy, dùng roi ngựa quất xuống, ngoài đau lòng còn có chút khinh thường.


Nếu anh ta tính dùng đau đớn để uy hiếp, vậy càng không có khả năng thuần phục Lưu Táo.

Không biết đã chạy bao lâu, vó ngựa khiến đất cát phía dưới bắn tung lên tạo thành từng luồng tro bụi, tốc độ của Lưu Táo cũng chậm lại, A Đan chợt thấy rõ ràng, người đang cầm roi ngựa kia thế nhưng không hề quất thẳng roi lên người ngựa mà vị trí quất xuống dừng lại trước người hoặc phía sau, anh dùng cách này để hạn chế hoặc thay đổi phương hướng của con ngựa.

Lưu Táo tự hồ cũng nhận ra người trước mắt không đáng sợ như lúc ban đầu, tốc độ cũng dần chậm lại, nhưng tận tới khi mệt mỏi nó mới chịu dừng lại.

Thấy con ngựa cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Tư Vân Vân Dịch cũng không quất roi ngựa ra nữa, vươn một bàn tay về phía nó, thong thả từng chút một tới gần.

Mấy người phía hàng rào thấy vậy theo phản xạ mà chậm rãi đình chỉ hô hấp.

Tư Vân Dịch mang lên bao tay chuyên dụng để cưỡi ngựa, chậm rãi tới gần tuấn mã lông màu mận chín trước mặt, ngay khi khoảng cách chỉ còn nửa thước, tuấn mã giống như bị kinh động, lại bắt đầu chạy loạn.

Tư Vân Dịch nhanh chóng quất ra roi ngựa, giống như lúc trước tiếp tục chi phối đường chạy của con ngựa.

Mắt thấy khoảng đất phía trong hàng rào lại lần nữa sắp bị xới tung bụi đất, A Đan cười cười, "Tôi đã nói rồi mà, con ngựa này nào có dễ để người lạ tiếp xúc, nó chỉ đồng ý cho tôi tới gần thôi, giống như vợ của tôi vậy ấy".

A Đan vừa dứt lời chưa được bao lâu, sau một phen ngựa chạy ta truy, Lưu Táo lại lần nữa dừng lại, nhìn nhân loại trước mắt.

Tư vân Dịch không có nửa điểm không kiên nhẫn, anh ổn định lại hô hấp, ánh mắt trầm ổn đổi tay cầm roi ngựa, lần nữa duỗi tay, từng chút tiếp cận tuấn mã.

Lưu Táo nhìn bàn tay đang không ngừng tiến về phía nó, xoay đầu ngựa, phát ra mấy tiếng phì phì trong mũi, lại xoay đầy lại, nhìn nhìn người trước mắt.

Tư Vân Dịch nhẹ nhàng đụng vào chóp mũi Lưu Táo.

Tuấn mã cũng không né tránh.

"Ha, vợ cậu chịu để cho người khác chậm vào kìa". Hướng dẫn viên tâm tình vui sướng khi thấy người gặp họa.

A Đan nhăn mày, có chút hoài nghi mà nhìn hình ảnh trước mắt.

Sở Quân Liệt nhìn một màn trước mắt, rốt cuộc cũng bỏ xuống lo lắng, đôi mắt chăm chú gắt gao nhìn chăm chú người trong lòng phía trong hàng rào gỗ, ánh mắt sáng quắc.

Tư Vân Dịch thu ngắn lại roi ngựa, tới gần tuấn mã trước mắt, dùng một đoạn roi ngựa nhẹ nhàng cọ lên mặt tuấn mã, vỗ về phần cổ của nó.

Sở Quân Liệt chớp chớp mắt, nhìn đoạn roi ngựa nhẹ nhàng cọ vào má con ngựa, lại nhìn người cầm roi, nuốt xuống một ngụm.

Lưu Táo an tĩnh lại, Tư Vân Dịch một bên trấn an nó, một bên lấy bộ yên ngựa từ trên hàng rào xuống.

Tư Vân Dịch dùng roi ngựa, đáp nhẹ trên lưng tuấn mã, phần đuôi khẽ quét, để cho nó quen với cảm giác có vật lạ trên lưng, sau đó liền thay roi bằng dây cương, dây cương đáp ở cổ ngựa, từ từ vòng dây qua lỗ tai ngựa.


Lưu Táo không có thói quen đeo bộ yên ngựa, nó ngửa đầu kêu vài tiếng, Tư Vân Dịch nắm lấy phần dây phía trước, chậm rãi dắt nó đi lại.

Lưu Táo quay đầu muốn giãy ra, Vân Dịch liền dùng sức, kéo đầu ngựa về phương hướng chính xác, Lưu Táo vốn còn muốn quay đầu lại bị Tư Vân Dịch đột nhiên kéo lại.

Trải qua hai ba lần lặp đi lặp lại như vậy, Lưu Táo rốt cuộc cũng không phản kháng nữa, theo phương hướng mà Tư Vân Dịch dắt nó, bắt đầu đi đi lại lại. Tư Vân Dịch nhìn xuống phần chân ngựa, sau khi xác định nó đã thích ứng, đem nó dắt tới vị trí trung tâm trong hàng rào gỗ, đứng bên cạnh người nó, vuốt v e một bên mặt, cổ và phần lưng ngựa.

Tư Vân Dịch đem dây cương trên người Lưu Táo, vỗ nhẹ sống lưng tuấn mã, Lưu Táo bị một loạt trấn an làm cho thoải mái, an tĩnh nhìn nhân loại trước mắt.

Tư Vân Dịch dùng dây cương phân biệt bốn vó của tuấn mã, Lưu Táo bị buộc nâng chân lên, Tư Vân Dịch cúi xuống kiểm tra trạng thái móng ngựa của nó.

"Vị khách này, lá gan cũng đủ lớn đấy". Nam nhân trung niên nhìn cảnh tượng trước mắt, không biết nên nói gì mới tốt.

Thấy Lưu Táo đã thích nghi với việc huấn luyện, Tư Vân Dịch lấy ra phần yên ngựa, trước tiên đem phần lót dưới yên đặt lên lưng ngựa, thấy Lưu Táo không chống cự, sau đó liền đặt cả phần yên lên lưng nó, đồng thời cũng điều chỉnh phần dây lưng sao cho vừa vặn.

Nhìn Tư Vân Dịch trang bị bộ yên lên người Lưu Táo, A Đan đã có dự cảm bất thường, chờ tới khi anh thật sự dẫm chân lên bàn đạp, sạch sẽ lưu loát leo lên lưng ngựa, lại thấy Lưu Táo không hề phản kháng, hắn liền triệt để phát ngốc.

"Ấy, vợ của cậu..." Hướng dẫn viên hết sức vui mừng, còn muốn trêu chọc A Đan một chút, nhưng khi nhìn thấy biểu tình của hắn, cuối cùng vẫn nuốt xuống lời muốn nói.

Tư Vân Dịch cưỡi Lưu Táo, eo lưng thẳng tắp, nắm chặt dây cương trong tay, nhìn về phía mấy người đang ghé vào phía hàng rào gỗ.

Sở Quân Liệt nhìn người trước mắt vì thuần mã mà tóc tai có chút rối loạn, vài sợi tóc dán lên cần cổ trắng như tuyết, phần áo xám dường như đã bị mồ hôi thấm ướt, áo somi trắng phía bên trong mở ra hai cúc phía trên, mơ hồ để lộ ra phần xương quai xanh xinh đẹp phía bên trong.

Đôi bàn tay được bao kín bởi găng tay màu đen cầm chắc dây cương, trông có chút tương phản màu sắc với phần tay áo somi trắng lộ ra phía cổ tay.

Ánh mắt Sở Quân Liệt di chuyển lên trên, nhìn Tư tiên sinh ngồi trên lưng ngựa, cắp mắt thanh lãnh đảo qua phía cậu, trái tim lại "Thình thịch" nhảy loạn.

A Đan trầm mặc rời đi, trở lại khu lều trại, nam nhân trung niên mở ra cửa hàng rào, để cho khách cưỡi ngựa đi ra.

"Tôi muốn cưỡi nó chạy một đoạn". Tư Vân Dịch cúi người nhìn về phía nam nhân trung niên, "CÓ được không?"

"Được chứ". Nam nhân trung niên cười cười, cũng nhìn thấy được vài phần bản lĩnh của người trước mặt.

Tư Vân Dịch ay cầm dây cương, điều khiển Lưu Táo vui sướng chạy lên phái trước, Sở Quân Liệt nhìn người trong lòng càng ngày càng chạy xa, sốt ruột hỏi nam nhân trung niên.

"Còn ngựa không?"

"Đương nhiên là còn". Nam nhân trung niên quay đầu nhìn người thanh niên trước mặt một cái, "Chỗ chúng tôi là trại nuôi ngựa đó".


Một con ngựa được dắt tới, Sở Quân Liệt trong tay cầm áo khoác của người trong lòng, không hề nghĩ ngợi, theo bản năng dứt khoát nhảy lên lưng ngựa, kéo chặt dây cương, hai chân kẹp vào bựng ngựa, đè thấp thân thể, theo hướng Tư tiên sinh rời đi chạy tới.

"Tư tiên sinh!" Sở Quân Liệt cưỡi ngựa, lớn tiếng gọi người đã sắp không còn thấy bóng dáng phái trước, bất chợt cậu nhìn thấy thứ gì đó phía trước, thân thể theo bản năng mà hơi đứng lên một chút, một chận đạp xuống bàn đạp, một tay nắm chặt dây cương, nghiêng người xuống phía dưới, duỗi tạy nhặt lấy đồ vật dưới mặt đất, mượn lực từ eo lưng, nhanh chóng quay lại lưng ngựa.

Toàn bộ động tác đều như nước chảy mây trôi, nam nhân trung niên và hướng dẫn viên đứng phái sau nhìn thấy cũng bày ra sự sửng sốt.

"Tiểu tử này, cậu ta nên tới tham gia cuộc thi đua ngựa nhặt khăn ha-đa của chúng ta". Nam nhân trung niên không nhịn được mà mở miệng, "Với thân thủ này, nói không chừng có thể lấy được giải thưởng đó".

Sở Quân Liệt đem đồ vật nhặt về tay mới phát hiện đây là dây buộc tóc của Tư tiên sinh.

Lưu Táo chạy cực nhanh, Sở Quân Liệt gần như không còn nhìn thấy bóng dáng của người trước mắt, cậu có một loại cảm giác đang không ngừng dâng lên trong lòng, giống như cảm giác bị vứt bỏ, ý niệm này không ngừng ở trong lòng Sở Quân Liệt mà xoay vòng vòng, khiến cậu khó chịu.

Sở Quân Liệt cũng không biết bản thân đã chạy bao lâu, cậu đã không còn nhìn thấy thân ảnh của Tư tiên sinh ở phía trước, Sở Quân Liệt nhìn xung quanh núi, sốt ruột gọi tên.

Một khắc khi nghe được tiếng ngựa hí vang, Sở Quân Liệt liền nhanh chóng điều khiển ngựa chạy tới phía phát ra âm thanh, tới chỗ đỉnh núi, nhìn thấy Tư tiên sinh cưỡi trên lưng ngựa, đứng ở nơi ánh chiều tà chiếu xuống.

"Tư tiên sinh!" Đôi mắt Sở Quân Liệt sáng lên, nhanh chóng cưỡi ngựa cháy tới gần Tư Vân Dịch.

Sở Quân Liệt gắt gao nhìn, nhìn Tư tiên sinh tựa hồ như nghe thấy tiếng gọi của cậu mà nghiêng người, từ phía xa xa nhìn qua phía cậu.

Mái tóc mềm dài của Tư tiên sinh nhẹ rũ phía sau, theo từng cơn gió trên đỉnh núi mà nhẹ bay, Sở Quân Liệt nhìn vào ánh mắt thanh lãnh của người trước mắt, không biết vì sao, đáy lòng đột nhiên dấy lên một sự sợ hãi, sợ rằng anh – một người không hề có chút trói buộc nào trên người, muốn buông bỏ cậu, tận tình truy đuổi tự do.

Tính dụ hoặc của sự tự do là rất lớn.

Nhưng làm ơn đừng bỏ em lại.

Sở Quân Liệt nhanh chóng cưỡi ngựa tới, gần như gấp không chờ nổi mà đến bên cạnh người mà cậu vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.

"Tư tiên sinh, trời lạnh rồi, anh khoác áo vào đi". Sở Quân Liệt đem áo khoác đưa qua.

Tư Vân Dịch rũ mắt nhìn áo khác, không duỗi tay nhận lấy.

Sở Quân Liệt cưỡng chế thống khổ không tên trong lòng, cẩn thận lấy ra vật kia, là sợ dây cột tóc cậu nhặt được ở trên đường.

Tư Vân Dịch nhìn dây cột tóc, im lặng một hồi, giơ tay lấy lại từ trên tay Sở Quân Liệt.

SỞ Quân Liệt cùi đầu nhìn bàn tay sắp rời khỏi tay mình, không khống chế được mà giơ tay nắm lấy tay người trước mặt.

Tư Vân Dịch ngước mắt nhìn về phía Sở Quân Liệt.

"Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt ổn định ngựa phía dưới, ánh mắt trong trẻo đen láy nhìn anh, trong giọng nói còn mang theo chút giọng mũi.

"Tư tiên sinh, anh chạy nhanh quá, nếu em không đuổi kịp thì phải làm sao bây giờ?"

"Là do nó chạy nhanh". Tư Vân Dịch rũ mắt ý bảo Lưu Táo, "Nếu không đuổi kịp, cậu có thể ở chỗ đó chờ".

"Nếu em đứng đó chờ, Tư tiên sinh sẽ trở về sao?" Môi mỏng của Sở Quân Liệt mím chặt.


Tư Vân Dịch im lặng một lát, nhìn vào đôi mắt hắc nhuận của cậu, bình tĩnh mở miệng.

"Đương nhiên sẽ".

Sở Quân Liệt không muốn buông bàn tay kia ra, mím môi, "Lúc Tư tiên sinh trở về, anh sẽ không đem theo ai khác trở về đâu đúng không?"

"Đây là nơi núi rừng hoang dã". Tư Vân Dịch khẽ nâng mày, "Tôi đây mang dã nhân hay là người sói trở về sao?"

Sở Quân Liệt cố nén khóe miệng đang muốn nhếch lên, lưu luyến buông bàn tay Tư Vân Dịch.

Hai người thúc ngựa, chậm rãi trở về.

Tư Vân Dịch tùy ý buộc lại tóc dài, lúc trở lại bãi chăn nuôi của A Đan, trời đã tối.

Tư Vân Dịch và Sở Quân Liệt vừa xuống ngựa liền nhìn thấy một người đàn ông với lần da màu đồng đi ra từ lều trại, mặt mày hắn có chút hung dữ, mặc một chiếc áo choàng màu xanh đen, hai tay nâng khăn ha-đa màu trắng, dâng đến trước mặt Tư Vân Dịch.

"Anh là ai?" Sở Quân Liệt lập tức cảnh giác mà che trước người Tư Vân Dịch, thân hình cao lớn của cậu che kín mít người ở phía sau.

"Tôi còn có thể là ai". Người đàn ông vẻ mặt bất đắc dĩ, "Là người đưa các anh tới đây đó".

Sở Quân Liệt trên dưới đánh giá người đàn ông một lát, có chút kinh ngạc, "A Đan?"

"Đúng vậy, tôi thua". A Đan đã thua cược, mắt nhìn Lưu Tảo, đem khăn ha-đa cho người phía sau Sở Quân Liệt.

"Khách quý, chào mừng ngài đã đến".

Trong lều, thịt đã được nấu chín, A Đan đưa cho hai người chén rượu rồi bắt đầu kính.

Tư Vân Dịch bưng lên chén rượu bằng bạc, đầu ngón tay dính chút rượu lúa mạch, đối với không trung vái ba lần, kính trời kính đất kính các vị thần.

Sau đó đem ly rượu đã kính ba lần uống cạn.

Sở Quân Liệt học theo bộ dáng của Tư tiên sinh, uống rượu trong ly, đôi mắt khẽ động.

Rượu này với những loại mà trước đây Sở Quân Liệt uống không giống nhau, rượu vào miệng mang theo một vị ngọt thuần, ngay sau đó liền cảm nhận được vị chua nhẹ, cuối cùng còn có chút cay.

Nhưng sau khi đem rượu nuốt xuống một lúc, nó còn để lại một mùi hương nhẹ nơi cổ họng, làm người ta lại nếm được tầng hương vị thứ hai.

A Đan thịt dê chiêu đãi khách, phối hợp với phương pháp chế biến độc đáo của dân chăn nuôi, thịt ăn vào gần như không còn cảm thấy mùi tanh, chỉ còn lại mùi thơm và sự mềm ngọt. Lại ăn thêm một ngụm bánh bao lớn, thật xứng với thịt dê canh suông, ăn vào còn mang theo vị ngọt.

Sở Quân Liệt ăn thịt dê, lần lượt kính rượu mấy người chủ nhà, lại giúp Tư tiên sinh uống vài chén, cuối cùng khi bình rượu cạn, người cũng đã mơ hồ.

"Tư tiên sinh" Sở Quân Liệt không muốn dời xa mà dán lên người Tư Vân Dịch, mặt đỏ bừng, "Nếu anh thích thuần hóa liệt mã, vậy anh cũng tới thuần hóa em có được không, anh xem, trong tên em cũng có một chữ "Liệt", em chắc chắn sẽ là một chú ngựa tốt".

Thấy Tư tiên sinh không có động tác gì, Sở Quân Liệt nghiêng ngả đi ra ngoài, chốc lát liền cầm roi ngựa nhét vào tay Tư Vân Dịch.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.