Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 76: C76 Chương 76



"Ba, sao ba lại ra đây!".

Mấy anh em bọn họ sốt ruột lên lầu, muốn đỡ ông về phòng, Tư Vân Dịch đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía ba mình.

"Vân Dịch, con lên đây". Tư lão gia nói chuyện cũng có chút khó khăn, nói xong liền không nhịn được mà ho vài tiếng, thân thể như nỏ mạnh đã hết đà.

Tư Vân Dịch bước nhanh lên lầu, động tác nhẹ nhàng đỡ Tư lão gia trở về phòng ngủ.

Sở Quân Liệt đi theo phía sau Tư Vân Dịch, ánh mắt quan tâm nhìn hai người.

Tư Vân Dịch đem Tư lão gia đỡ lên giường, một lần nữa giúp ông đắp chăn đàng hoàng, Tư lão gia không muốn nằm xuống, Tư Vân Dịch liền đem gối đặt phía sau lưng giúp ông, điều chỉnh một chút để ông ngồi được thoải mái hơn.

Tư lão gia nắm tay con trai út, nỗ lực lộ ra một nụ cười.

"Vân Dịch à, con đừng cảm thấy khổ sở".

Tư Vân Dịch chăm chú nhìn ba mình, cảm nhận được sự lãnh lẽo từ bàn tay của ông.

"Bác sĩ lúc trước cũng đã nói rồi, ba không sống quá được một năm, nhưng con vẫn luôn bôn ba nỗ lực, mỗi ngày ba sống được thêm đều là do con kiếm về". Tư lão gia nhẹ vỗ lên mu bàn tay Tư Vân Dịch, ánh mắt hòa ái.

"Không cần phải tự trách bản thân, nhưng chuyện con làm bây giờ nếu đổi lại là ba, ba cũng sẽ làm giống như vậy". Tư lão gia đã quá hiểu rõ con trai của mình.

"Sau khi tham gia thử nghiệm ở bệnh viện, nửa năm nay, ba cảm thấy thật sự vui vẻ". Tư lão gia lộ ra chút tươi cười.

"Con xem trên đời có nhiều người như vậy, cho dù là một thân bệnh tật, hay là gặp đau khổ về tinh thần, nhưng bọn họ vẫn luôn kiên trì, bởi vì trên đời này còn có thứ đáng giá để bọn họ kiên trì, ba cũng giống như vậy, nhưng sự kiên trì của ba không phải là vì con mà là vì thành toàn cho chính bản thân ba".

Tư Vân Dịch thả chậm hô hấp, cố gắng giảm bớt đau đớn ở phần ngực trái.

"Năm đó khi ba của ba mất, tang lễ của ông ấy cũng là do ba một tay chuẩn bị". Tư lão gia nhớ về chuyện cũ, ánh mắt có chút hoảng hốt.

"Ba không thích khua chiêng gõ trống, càng không thích mấy thứ lưu trữ vụn vặt kia, ồn áo nhốn nháo cũng không được, ba muốn sạch sẽ và nhẹ nhàng một chút".

Ánh mắt Tư lão gia lướt qua mấy người con.

"Hậu sự của ba, cứ làm đơn giản, không cần hưng sư động chúng, càng không cần mời mấy người bằng hữu thân thích kia, cứ im ắng mà hỏa thiêu, sau đó đem tro cốt của ba chôn cạnh mẹ của mấy đứa là đủ rồi".

Tư Y Y chịu không nổi mà lặng lẽ lau nước mắt, Tư lão gia quay đầu nhìn về phía Tư Vân Dịch.

"Con để mấy đứa nhỏ đi kinh thành xây dựng sự nghiệp là đúng, ba đã từng muốn chúng nó đàng hoàng mà sửa lại tính tình, nhưng lại không muốn chúng nó chịu khổ, càng sợ cha mẹ chúng nó tới cửa lải nhải với ba".

Tư lão gia cười cười, lần nữa nhìn về phía mấy người con.

"Các con cũng đừng bảo bọn nhỏ trở về, cứ gọi điện thông báo với bọn chúng một tiếng là được rồi, mấy đứa nhỏ cũng không yếu đuối như các con tưởng đâu, một ngày nào đó, chúng nó cũng sẽ trưởng thành thôi".

"Vân Dịch, ba biết rằng ba nói như vậy thật giống như một người không có trách nhiệm nhưng hiện tại ba thật sự không thể làm được gì nữa rồi". Tư lão gia gắt gao nắm tay con trai út, lần nữa vỗ vỗ, giống như khi anh còn nhỏ, nhìn anh lộ ra nụ cười đầy sự tín nhiệm.

"Tư gia, ba giao lại cho con".

Dùng chút thời gian tỉnh táo còn lại, Tư lão gia gọi một cuộc điện thoại video cho mấy đứa nhỏ, giống như thường ngày mà hỏi han tình huống gần đây của bọn họ, dặn dò bọn họ ăn uống cẩn thận, chú ý an toàn, cũng đừng thức đêm nữa.

Tư Bắc Thành và Tư Bắc Viễn ở cùng một chỗ, thấy trạng thái tỉnh táo của ông nội, trên mặt đều mang theo ý cười.

Tư Bắc Hâm sau khi nhận được cuộc gọi vẫn còn đang ở trong chuồng gà, quay cho Tư lão gia xem một vòng trại gà, trong mắt còn mang theo vài phần kiêu ngạo.

"Ông ngoại, tình hình dạo này của con rất tốt, đợi sau này con nuôi thêm vài loại gà tốt, mang về hầm cho ông bồi bổ nhé".

"Được được được". Tư lão gia nhìn cháu trai, mặt đầy tươi cười.

Đến lượt Tư Huyên Huyên, Tư lão gia vừa thấy cháu gái vừa gầy vừa đen đi, trong mắt liền không tránh khỏi có chút thương xót, ngón tay sờ sờ vào màn hình.

"Ông nội, con vẫn tốt lắm". Tư Huyên Huyên ưỡn ngực, kiêu ngạo quay cho Tư lão gia xem cửa hàng trà sữa của mình.

"Mấy hình vẽ trên tường này đều do con vẽ ra đó, đồ đạc và ánh sáng cũng đều do con tự tay thiết kế, tuy rằng hiện tại chưa kiếm được bao nhiêu nhưng con nhất định sẽ thành công".


"Tốt". Tư lão gia gật đầu, "Ông tin tưởng Huyên Huyên, mắt nhìn của Huyên Huyên từ trước tới nay đều rất tốt".

Tư Huyên Huyên cười tủm tỉm, "Ông nội, con nói cho ông một tin tức tốt nè, lúc trước con còn không giảm béo được, nhưng hiện tại con đã thành công rồi".

"Bây giờ cháu gầy quá, vẫn là như lúc trước đẹp hơn". Tư lão gia quay đầu, nhịn không được mà ho khan vài tiếng.

"Ông nội, ông không sao chứ?" Tư Huyên Huyên lập tức quan tâm, cẩn thận nhìn chằm chằm màn hình.

"Không có việc gì". Tư lão gia điều chỉnh hô hấp, nhìn về phía cháu gái mình, "Về sau nếu tìm bạn trai, nhất định phải để chú nhỏ cháu xem qua một lần, nếu chú nhỏ cháu nói không được, vậy cháu cũng đừng cố chấp, có biết chưa".

Tư Huyên Huyên méo miệng, vừa định nói cô không có ý định kết hôn, nhưng nhìn bộ dáng ông nội, vẫn là gật gật đầu.

Thật ra người chú nhỏ tìm cũng đâu có ra gì.

Thấy Tư lão gia vì gọi điện cho mấy đứa cháu mà mệt tới mức sắp không mở được mắt, bác sĩ Nhậm cẩn thận giúp ông nằm xuống nghỉ ngơi, sau đó cùng mọi người ra khỏi phòng.

Tư Bắc Hâm ở lều gà buông xuống di động, cảm giác có chỗ nào không đúng lắm nhưng lại không biết vấn đề nằm ở đâu.

"Phạch phạch phạc".

Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cánh gà đập, Tư Bắc Hâm bước nhanh qua xem xét, nhìn thấy một con gà lông trắng đang mổ đuôi một con gà khác.

Con gà kia bị mổ tới mức lông đuôi chỉ còn mấy cọng, con gà lông trắng kia vẫn không buông tha nó, mổ đến mức cái mông cũng sắp chảy máu.

Tư Bắc Hâm đeo bao tay, nhanh chóng đem con gà bị mổ ra khỏi lồng sắt, con gà bị mổ nằm thoi thóp trên mặt đất, gần như không động đậy được.

Trong mấy ngày hôm nay, đây đã là con gà thứ hai bị mổ.

Sau khi xuất hiện hiện tượng gà bị mổ, Tư Bắc Hâm lập tức đi hỏi chủ trang trại, biết được nguyên nhân cũng nhanh chóng bổ sung thêm các thành phần dinh dưỡng vào trong thức ăn, đồng thời cũng tăng mạnh việc thông gió, dọn dẹp sạch sẽ chất thải, tất cả đều chu đáo mà chuẩn bị.

Nhưng hiện tại vẫn có gà bị mổ.

Tư Bắc Hâm ngồi xổm trên mặt đất, lo lắng chạm vào con gà bị mổ, phát hiện ra nó đã không còn nhúc nhích nữa.

"Lại có gà bị mổ à?" Chủ trạng trại nhìn bộ dáng Tư Bắc Hâm, tiến lên dò hỏi.

Tư Bắc Hâm thở dài, cho chủ trang trại xem tình trạng của con gà.

Ngay lúc này, trong lồng sắt lại vang lên tiếng cánh gà đập vào nhau, chủ trang trại nhanh chóng bước qua, quan sát một lát, đem một con gà nhìn có vẻ to hơn xách ra, đặt trước mặt Tư Bắc Hâm.

"Trừ bỏ do những nhân tố bên ngoài quấy nhiễu, còn có vấn đề ở chính bản thân con gà nữa". Chủ trang tại cho Tư Bắc Hâm xem con gà trước mắt.

"Có phải trông con gà này cường tráng hơn so với những con trong đàn không?"

Tư Bắc Hâm quan sát mấy con gà xung quanh, gật gật đầu, mấy con gà trong đàn hầu như chỉ bốn năm cân, những con gà này có khả năng nặng đến sáu bảy cân.

"Bầy gà một khi xuất hiện những cá thể khác chủng loại, hoặc xuất hiện một con to hơn hẳn những con khác, nó sẽ ỷ mạnh hiếp yếu, bắt đầu tranh thức ăn với những con gà khác, hoặc là mổ những con gà còn lại". Chủ trang trại có chút cảm thán, "Cũng giống như con người thôi".

Tư Bắc Hâm yên lặng nghĩ nghĩ, đúng là có khả năng xảy ra chuyện như vậy.

"Gần đây thị trường gà lông trắng rất tốt, chúng ta nắm chắc thời điểm này bán gà ra đi". Chủ trang trại nhìn thoáng qua gà trong lồng sắt, "Cậu nuôi không tồi, nhiều ngày như vậy cũng không thấy có vấn đề gì lớn, lần này bán ra, mỗi cân tôi trích cho cậu 3 tệ, sau khi hạ lều chúng ta lại tính giá cả gà con nữa".

Tư Bắc Hâm dứng lên, ngẫm lại chính mình ở trại gà làm lâu như vậy, nhịn không được mở miệng dò hỏi, "Ông chủ, ông cảm thấy tôi đã có thể xuất sư được chưa?"

"Trình độ của cậu cũng ổn rồi đó, nhưng mà xuất sư thì..." Chủ trang trại cười, chỉ chỉ lên đỉnh lều gà, "Cậu biết cái lều gà này đáng giá bao nhiêu?"

"Tôi biết quy mô của ông lớn, một lần nuôi có thể lên tới bốn vạn con, những tôi chỉ là dân mới, quy mô ban đầu sẽ không lớn như vậy, nhiều nhất cũng chỉ bằng một nửa của ông thôi". Tư Bắc Hâm nghiêm túc mở miệng.

"Cho dù quy mô chỉ bằng một nửa, nhưng cậu cũng phải đầu tư không ít thứ". Chủ trang trại thay Tư Bắc Hâm tính toán.

"Giá đèn điện, giá lều gà, tính vào cũng khoảng 60 vạn, hệ thống thiết bị tự động hóa cũng phải tốn thêm hơn 100 vạn, cho dù quy mô của cậu nhỏ hơn, cộng thêm tiết kiệm như thế nào đi chăng nữa thì cũng phải tốn ít nhất 100 vạn".


Chủ trang tại tiếp tục nói, "Còn có tiền thuê sân bãi, mua gà con, thức ăn chăn nuôi, vắc-xin phòng bệnh, điện nước nữa".

Tư Bắc Hâm cúi đầu im lặng một lúc, tính toán như vậy, phải hơn 130 vạn mới đủ.

Đêm đó khi trở lại ký túc xá cho công nhân, Tư Bắc Hâm kiểm tra lại số tiền còn lại của mình, tổng cộng có 103 vạn 6, còn gần ba mươi vạn nữa đi đâu tìm đây?

Thị trường gà lông trắng thì thị trường tốt, không quá mấy ngày, chủ trang trại đã tìm được người mua, đem gà trong tay đều bán ra.

Tư Bắc Hâm nhìn không dời mắt khỏi mấy con gà do chính mình nuôi lâu như vậy bị xe lôi đi, cuối cùng chỉ còn lại lông gà đầy đất.

"Đây, tiền công lần này". Chủ trang trại đưa cho Tư Bắc Hâm một cọc tiền, "Tổng cộng hai vạn tám".

Tư Bắc Hâm hai tay nhận lấy tiền, lần xuất gà này, tổng cộng tốn 48 ngày, tính ra một tháng cũng được một vạn tám.

Nuôi gà không phải lúc nào cũng kiếm được tiền, khoảng cách đến lúc mở được trại nuôi gà, tính theo cái tiến độ này, chỉ sợ phải làm thêm một hai năm nữa mới đủ.

Di động Tư Bắc Hâm đột nhiên vang lên tiếng chuông, nhận điện thoại, là cuộc gọi từ mẹ hắn.

"Mẹ". Tư Bắc Hâm vui vẻ đem tiền lắc lắc trước màn hình, "Mẹ xem, con kiếm được tiền rồi này".

Đôi mắt Tư Y Y có chút sưng, nhìn bộ dáng vui vẻ của con trai, nói không ra lời.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Tư Bắc Hậm nhận ra mẹ mình có chút không thích hợp, vội vàng hỏi: "Có phải người kia lại làm phiền mẹ không?"

Tư Y Y nhớ tới chồng trước, lắc lắc đầu, âm thanh nghẹn ngào.

"Là ông ngoại của con".

"Ông ngoại làm sao vậy?" Tư Bắc Hâm đáy lòng dâng lên một dự cảm bất an, trơ mắt nhìn mẹ mình khóc lóc nói.

"Ông ngoại của con, sáng nay đã đi rồi".

Tư Bắc Hâm sững sờ tại chỗ, không biết nên nói cái gì.

Rõ ràng hai ngày trước hắn còn cùng ông ngoại trò chuyện, lúc ấy ông vẫn còn khỏe mà.

Hắn còn nói muốn nuôi cho ông ít gà để tầm bổ, sao ông ngoại có thể, cứ như vậy mà đi chứ.

Tư Y Y không kiềm chế được mà khóc ra, Tư Bắc Hâm cúi đầu im lặng một lát, dùng mu bàn tay nhanh chóng xoa xoa đôi mắt.

"Bắc Hâm". Tư Y Y nhìn lông gà còn dính trên đầu con trai, nghẹn ngào đứt quãng mở miệng, "Ông con, không cho mẹ nói với mấy đứa rằng thân thể ông không tốt, cũng không muốn các con trở về, nhưng nếu con cảm thấy quá khó khăn, vậy thì trở về đi".

Tư Bắc Hâm cúi đầu, suy nghĩ một hồi lâu, lại lần nữa ngẩng đầu, "Các anh thì sao, bọn họ biết chuyện này chưa?"

"Các bác con đang liên lạc với bọn chúng". Tư Y Y khóc nức nở, trong đầu không ngừng nhớ tới người ba luôn đối xử tốt với mình.

Đã nhiều năm sau khi mẹ cô rời đi, bây giờ ba cô cuối cùng cũng buông tay mà đi theo rồi.

Bốn người anh em bọn họ, thật sự trở thành cô nhi rồi.

"Mẹ, kiên cường lên một chút, đừng khóc nữa". Tư Bắc Hâm nỗ lực làm ra dáng vẻ đáng tin cậy, "Ông ngoại bị bệnh lâu như vậy, hiện giờ có thể đến một thế giới khác mà không phải chịu giàu vò của bệnh tật nữa, đây là chuyện tốt. Ông ngoại ở trên trời nhìn chúng ta, sẽ tiếp tục yêu thương chúng ta".

Tư Y Y nhìn con trai, càng thêm khóc không thành tiếng.

"Tạm thời con sẽ không trở về". Tư Bắc Hâm nhìn chuồng gà cách đó không xa, "Ý của chú nhỏ, con có thể hiểu được một chút, càng là thời điểm như thế này, bọn con càng phải tranh đua, ít nhất phải làm ra chút thành tích cho chú nhỏ xem, để chú ấy an tâm, không phải lo lắng Tư gia sau này không có ai chống đỡ".

Tư Y Y xoa xoa mắt, nhìn con trai trong màn hình điện thoại, chợt phát hiện, mới mấy tháng ngắn ngủi, đứa nhỏ này dường như đã thực sự trưởng thành.

"Lát nữa con sẽ đi tìm bọn anh họ và Huyên Huyên". Tư Bắc Hâm vỗ vỗ lông gà trên người mình, "Mẹ, mẹ đừng quá khổ sở, ông ngoại thấy mẹ khóc sẽ đau lòng đó".


Tư Y Y cúp máy, nước mắt lại chảy ra, nghĩ tới lời con trai nói, cắn môi, đưa tay lau khô nước mắt trên mặt.

Tư Bắc Hâm và mẹ sau khi cùng trò chuyện liền nhận được cuộc gọi video nhóm của anh chị mình, chấp nhận cuộc gọi, vừa kết nối liền thấy ba người còn lại mắt đều đỏ lên, Tư Huyên Huyên dùng khăn giấy xoa mặt, khóc đến mức không nói nên lời.

Mấy người cùng nhau hẹn gặp mặt, địa điểm là tại chung cư của Tư Bắc Thành, mấy người bọn họ ở trên ban công quỳ gối, hướng về phía Cảng Thành, dập đầu vài cái.

Vừa nhớ tới Tư lão gia, bốn người lại nhịn không được mà ôm nhau khóc, Tư Bắc Thành ôm lấy mấy đứa em họ, tim như bị dao cắt.

"Ông nội không hy vọng chúng ta trở về là vì muốn chúng ta tiếp tục phấn đấu". Tư Bắc Thành trong mắt lộ ra mê mang, "Nhưng hiện tại anh căn bản không tìm ra được phương hướng, anh không biết, tiếp tục ở lại đây có ý nghĩa gì nữa".

"Cảnh sát nói tiền của em, tám phần là không tìm lại được rồi". Tư Bắc Viễn so với mấy người càng suy sụp hơn, "Hiện tại ăn ở của anh đều dựa vào đại ca".

"Cửa hàng của em cũng đang khó khăn lắm". Tư Huyên Huyên khóc đỏ cả mặt, "Bọn họ nói, thị trường ở kinh thành có tính bao dung rất mạnh, sao đến lượt cửa hàng nhỏ của em lại dung không được chứ".

"Em cũng không đủ tiền để mở trại nuôi gà". Tư Bắc Hâm cúi đầu, "Em còn phải làm thêm ít nhất một hai năm nữa".

Biểu tình của bốn người đều lộ ra chua xót, Tư Bắc Viễn chớt nhớ tới gì đó, nhìn về phía Tư Bắc Hâm.

"Em còn thiếu bao nhiêu tiền nữa?"

"30 vạn". Tư Bắc Hâm thở dài, nếu là trước kia, bọn họ sẽ không để số tiền đó vào mắt, nhưng hiện tại, sau khi biết kiếm tiền khó khăn như thế nào, 30 vạn lại trở thành một chướng ngại rất lớn.

"Đại ca, hay anh đầu tư cho Bắc Hâm đi". Tư Bắc Viễn chọc chọc người đại ca, "Dù sao hiện tại anh cũng chưa có ý tưởng gì, không bằng để 30 vạn đó coi như nhập cổ phần".

Tư Bắc Thành nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Tư Bắc Hâm, "Em ở trại gà làm việc lâu như vậy, một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"

"Nếu tính theo giá cả thị trường bây giờ". Tư Bắc Hâm tính toán trong lòng, "50 ngày, trừ đi chi phí chăn nuôi, có thể kiếm được khonegr hai mươi vạn".

"Hai tháng hai mươi vạn, một năm hơn một trăm vạn". Tư Bắc Thành thử tính, "Những theo như anh được biết, nuôi gà cũng có rủi ro, bởi đôi khi nhu cầu của thị trường có thể thay đổi".

"Rủi ro đương nhiên có". Tư Bắc Hâm gật đầu đồng ý.

"Nhưng em cảm thấy con đường này có thể đi được". Tư Bắc Viễn nhìn về phía Tư Bắc Thành, "Đại ca, không thì anh thử xem?"

"Nhưng mà, chúng ta làm như vậy có phải vi phạm điều khoản của hợp đồng rồi không?" Tư Bắc Thành có chút do dự.

"Em đã tìm hiểu qua rồi, chắc chắn không đâu".Ánh mắt Tư Bắc Viễn lộ ra vài phần khôn khéo, "Đại ca, anh quên rồi sao, chúng ta hiện tại đều bỏ đi thận phận là người của Tư gia rồi, vậy đương nhiên chũng ta có thể giúp nhau đầu tư".

"Nghe cũng có lý". Tư Bắc Thành suy tư một lát, hướng Tư Bắc Hâm gật gật đầu.

"30 vạn phải không, được, anh đồng ý đầu tư cho em".

Tư Bắc Hâm vui mừng khôn xiết, không nghĩ tới khoản thiếu 30 vạn có thể bổ sung nhanh như vậy.

"Huyên Huyên, em cũng đừng cảm thấy tủi thân". Tư Bắc Thành nhìn về phía em gái duy nhất trong nhà, "Anh cũng sẽ đầu tư vào tiệm trà sữa của em, cho em 20 vạn, nếu vẫn không được thì tới chỗ anh, trong tay anh vẫn còn chút tiền, vẫn có thể nuôi được mấy đứa".

"Đại ca..." Tư Huyên Huyên nhìn Tư Bắc Thành, suýt chút nữa lại òa khóc.

Tang lễ của Tư lão gia đều ấn theo nguyện vọng lúc sinh thời, tất cả đều được giản lược, vào buổi sáng sớm, Tư Vân Dịch đứng trước bia mộ của Tư lão gia, nhìn chăm chú vào bức ảnh ông tươi cười.

Mọi thành viên thuộc Tư gia đều mặc đồ đen, trên tay áo đeo hiếu chương, đứng ở bên cạnh, lưu lại không gian cho Tư Vân Dịch.

Chị dâu cả nắm tay Kỳ nhãi con, đôi mắt vì khóc nhiều mà sưng như hạnh đào, anh cả cúi đầu an ủi vợ mình, mà chính hắn buổi tối hôm qua cũng không biết đã khóc bao nhiêu lần.

Chị dâu thứ và chị ba đứng chung một chỗ, thấp giọng cùng nhau trò chuyện, hai mắt đều là bi thương, Sở Quân Liệt mặc một thân đồ đen, đứng phía xa xa nhìn người phía trước bia mộ.

"Cậu cố gắng chăm sóc tốt cho nó".

Bên người truyền đến thanh âm, Sở Quân Liệt quay đầu, nhìn anh hai của Tư tiên sinh – Tư Vân Địch.

Tư lão gia rời đi hai ngày, trên đầu Tư Vân Địch cũng mọc ra không ít tóc bạc.

"Tình cảm của Vân Dịch và ba rất tốt". Tư Vân Dịch thở ra một làn khói trắng, "Hoàng đế yêu trưởng tử, bá tánh yêu con út, Vân Dịch là đứa con ba có khi đã về già, năm anh 16 tuổi nó mới được sinh ra, ba đem nó coi như bảo bối trong tay, nhưng cố tình là sau khi sinh Vân Dịch hai năm thì mẹ anh ra đi".

Đôi mắt Sở Quân Liệt khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu càng thêm chuyên chú nhìn về phía thân ảnh kia.

"Cậu biết vì sao Vân Dịch muốn họa tâm lý không?" Tư Vân Địch chụm hai tay vào nhau, thổi một ngụm khí.

"Mẹ của bọn anh bị trầm cảm sau sinh". Tư Vân Địch vẫn còn nhớ rõ ngày đó.

"Bà ấy sợ Vân Dịch, bà nói Vân Dịch không phải con của bà"


Sở Quân Liệt ngẩn ra, nhìn về phía Tư Vân Địch.

"Bà ấy còn chưa kịp ôm Vân Dịch lần nào đã đã rời đi rồi". Tư Vân Địch đôi mắt ủ rũ, "Lúc ấy, bà ấy thật không tốt, chỉ đem Vân Dịch giao cho bảo mẫu, Vân Dịch từng ngày lớn lên, có đôi lúc nó cũng hỏi mẹ vì sao lại rời đi, nhưng chúng ta miệng kín như bưng, chỉ nói mẹ bị nhiễm bệnh nên mới qua đời.

Nhưng sự kiện kia của mẹ có không ít người biết đến, Vân Dịch lúc ở nhà còn tốt, nhưng ngày đầu tiên nó đến nhà trẻ, liền có một đám trẻ gọi nó là đồ rắn đọc, nói nó là đồ rắn độc hại chết mẹ mình".

Tư Vân Địch thở dài.

Bọn anh cuối cùng chỉ có thể nói chân tượng sự việc cho Vân Dịch, kể từ lúc ấy, Vân Dịch liền thay đổi, nó không còn thích nói chuyện nữa, cũng không kết bạn xã giao, trừ ba ra, nó đối với anh cũng lạnh nhạt, sau này liền quyết định học tâm lý".

"Thời điểm Vân Dịch biết chuyện là lúc nó 6 tuổi, từ lúc ấy, nó không còn tổ chức sinh nhật nữa, mỗi ngày đều như ông cụ non vậy, trong lòng đều là tâm sự trĩu nặng".

Tư Vân Địch không biết nhớ tới điều gì, dương môi cười cười.

"Anh lúc đó ham chơi, cũng luôn trêu chọc nó, nó thế nhưng mặt lạnh dạy bảo anh, nói anh lớn rồi mà suốt ngày chỉ biết thỏa mãn thú vui cấp thấp của bản thân, không có trách nhiệm càng không có dã tâm".

Sở Quân Liệt nhìn Tư Vân Địch, cảm giác lời của Tiểu Tư tiên sinh nói rất đúng.

Tư Vân Dịch lẳng lặng nhìn bia mộ, nhìn hoa tươi xung quanh, đôi mắt có chút nhu hòa.

Có lẽ không bao lâu nữa.

Anh cũng sẽ cùng ba, đi đến một thế giới khác.

Hiện tại tính tính, có lễ cũng chỉ vài tháng nữa thôi.

Chỉ là sự biệt ly tạm thời.

Tư Vân Dịch nhìn thoáng qua bức ảnh trên bia mộ lần cuối, xoay người đi về phía đám đông.

Thấy Tư tiên sinh đi ra, Sở Quân Liệt nahnh chóng bước tới, trong mắt đều tàn ngập sự quan tâm.

"Đều trở về đi". Tư Vân Dịch nhìn nhóm anh chị mình, ánh mắt bình tĩnh trước sau như một.

"Hai ngày nay mọi người bận trước bận sau, cũng nên nghỉ ngơi rồi".

"Vân Dịch à". Chị dâu cả cẩn thận mở miệng, trong ánh mắt mang theo quan tâm, "Chú không sao chứ?".

"Em không sao, em cũng sẽ nghỉ ngơi một thời gian". Tư Vân Dịch mắt nhìn hai bàn tay đang xoa vào nhau của Tư Vân Địch, tháo bao tay của mình ra, ném vào tay anh hai.

Tư Vân Địch ngẩn người nhìn đôi bao tay, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tư Vân Dịch, "Chú cho anh sao, vậy chú..."

Sở Quân Liệt nhanh chóng bước tới, nắm lấy tay Tư tiên sinh.

"Hai ngày này, nếu không có việc gì, không cần phải liên lạc với em". Tư Vân Dịch nắm tay Sở Quân Liệt đi ra khỏi mộ viên, Sở Quân Liệt cả đường đều nắm chặt tay người bên cạnh, muốn đem độ ấm truyền qua một chút.

Tay Tư tiên sinh rât lạnh, Sở Quân Liệt nỗ lực bao phủ lấy tay anh, lên xe vẫn không buông mà kéo tay anh bỏ vào trong áo.

Cách một tầng vải, nhưng Sở Quân Liệt vẫn cảm thấy ngực mình lạnh băng, tốt là nhiệt độ thân thể cậu có thể giúp tay Tư tiên sinh ấm hơn một chút.

Tài xế không dám nhìn cảnh tượng ở hàng ghế sau, lái xe đến tiểu khu sau đó nhìn hai người rời đi.

Đông đi xuân tới, sau thời gian giữ đạo hiếu, Tư Vân Dịch gỡ xuống hiếu chương trên cánh tay áo, nhìn người trong gương, ánh mắt có chút lạnh nhạt xa cách.

Xử lý xong đống văn kiện trên bàn, Tư Vân Dịch lấy ra danh sách chưa hoàn thành, nhìn bên trên còn hai mong ước chưa được thực hiện.

Một cái là câu cá suốt đêm, một cái là lần đầu mà Sở Quân Liệt vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.

Nhìn danh sách, hồi tưởng lại cốt truyện, Tư Vân Dịch mở ra két sắt, nhìn con cún bắp cải bằng nỉ lông thúbeen cạnh di chúc, cầm lên, lẳng lặng thưởng thức một lát.

Trưa hôm đó, sau khi Sở Quân Liệt tan làm về nhà, nhìn thấy Tư tiên sinh ngồi ở phòng khách, chịu đựng kích động mà tiến đến, nhìn thấy tờ giấy ở trên bàn.

Bên trên là nội dung mà Sở Quân Liệt đã rất quen thuộc, những điều mà hai người đã cùng nahu hoàn thành đều được đánh dấu, chỉ còn lại duy nhất hai mong ước.

"Cuối tuần này có thời gian không?" Tư Vân Dịch ngước mắt nhìn Sở Quân Liệt, hỏi ra vấn đề mà Sở Quân Liệt đã chờ đợi từ lâu.

"Có, Tư tiên sinh!" Sở Quân Liệt hưng phấn không thôi, nhìn thấy Tư tiên sinh chậm rãi từ trạng thái u ám khôi phục, trong mắt tràn đầy nhiệt tình.

"Lại đây". Tư Vân Dịch vẫy tay, Sở Quân Liệt lập tức nhào qua, đôi mắt đen bóng vui vẻ.

Tư Vân Dịch xoa xoa đỉnh đầu Sở Quân Liệt, một tay nhẹ áp bên sườn mặt cậu, cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi nóng bỏng của Sở Quân Liệt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.