Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 79: C79 Chương 79



"Tư tiên sinh, đây là báo cáo tổng hợp doanh thu buôn bán của bệnh viện quý trước".

Viện trưởng đem văn kiện nộp lên, Tư Vân Dịch nhận lấy, đại khái lướt xem một lát, nhìn đến lợi nhuận tăng trưởng, ánh mắt bình tĩnh.

Từ sau khi bệnh viện đa khoa Tư gia và công ty bảo hiểm hợp tác, tình huống doanh thu của bệnh viện có nhiều thay đổi, không chỉ trong vòng một năm từ lỗ thành lãi, mà còn tối ưu hóa việc khám chữa bệnh cũng như các loại chi phí quản lý.

Trải qua quyết định của hội đồng quản trị, loại hình thức này sẽ được tiếp tục sửa đổi và vận hành đi xuống, không qua bao lâu bệnh viện đa khoa có thể bù được phần lỗ của những năm trước đó.

"Ông quản lý bệnh viện rất tốt". Tư Vân Dịch buông văn kiện trong tay, ngước nhìn về phía viện trưởng, nhận thấy biểu tình có chút lo âu của viện trưởng.

"Ông còn có việc gì sao?" Tư Vân Dịch ngồi trên ghế bình tĩnh mở miệng dò hỏi.

"Chuyện là tôi thà tin rằng bản thân nghĩ nhiều". Viện trưởng lo lắng ngẩng đầu nhìn về phía đổng sự trẻ tuổi trước mắt.

"Tư tiên sinh, lúc trước bệnh viện chúng ta cùng công ty bảo hiểm ký hiệp ước một năm, sau khi kết thúc một năm, chúng ta sẽ tiếp tục ký năm tiếp theo. Theo lý mà nói, gần đây công ty bảo hiểm nên chuẩn bị cho việc gia hạn hợp đồng năm tiếp theo mới phải, nhưng bên công ty bảo hiểm vẫn luôn trì hoãn".

Tư Vân Dịch nhíu mày, đầu ngón tay ở trên mặt bàn gõ nhẹ.

Công ty bảo hiểm năm đó hợp tác cùng bệnh viện về cơ bản là do Tư Vân Dịch ở bên trong làm việc, hiện giờ lại phát hiện có vấn đề, viện trưởng tìm tới anh nói chuyện cũng là lẽ thường tình.

"Có lẽ bên công ty bảo hiểm mấy năm nay thua lỗ nên không muốn cùng bệnh viện hợp tác nữa". Viện trưởng có chút lo lắng.

"Không phải". Tư Vân Dịch tuy rằng không biết tình trạng tài vụ bên phía công ty bảo hiểm nhưng cũng đại khái tính được số lượng bệnh nhân sử dụng bảo hiểm đến kiểm tra sức khỏe tại bệnh viện của bọn họ. Đối với tình hình này công ty bảo hiểm tuyệt đối có lời.

"Vậy vì sao công ty bảo hiểm lại có ý không muốn cùng bệnh viện chúng ta hợp tác nữa". Viện trưởng có chút buồn bực, "Chất lượng phục vụ tại bệnh viện chúng ta vẫn luôn tốt, các thiết bị kiểm tra sức khỏe cũng đều đầy đủ".

"Lợi nhuận mà công ty bảo hiểm nhận được từ việc bán bảo hiểm cũng không thấp". Tư Vân Dịch ngước mắt nhìn về phía viện trưởng, "Bọn họ rất có khả năng là muốn mở rộng quy mô hợp tác hoặc là có bệnh viện khác đưa ra điều kiện hấp dẫn hơn".

Viện trưởng vừa nghe tới đây liền không khỏi nhíu mày, rõ ràng là do bệnh viện bọn họ đưa ra ý tưởng hợp tác này trước, cũng vì thế mà bên công ty bảo hiểm mới mở ra hình thức bảo hiểm y tế mới tại Cảng Thành. Bây giờ bên công ty bảo hiểm chiếm được lợi lại muốn đem bệnh viện bọn họ quăng ra sau, muốn cùng bệnh viện khác hợp tác?

Đây không phải là quá vô liêm sỉ đi!

"Tư tiên sinh, vậy hiện giờ phải làm sao?" Viện trưởng nhíu mày, gần hai năm hợp tác đã giúp cho bên công ty bảo hiểm kiếm được một lượng lớn khách hàng, nếu bây giờ bên bên đó muốn cùng một bệnh viện khác hợp tác, vậy phần lớn khách hàng cũng sẽ bị kéo theo.

"Trước tiên cứ chuẩn bị sẵn sàng cùng một công ty bảo hiểm khác liên hệ để hợp tác". Ánh mắt Tư Vân Dịch lộ ra chút nghiêm trọng.

Hiện tại muốn tìm cũng phải tìm một công ty bảo hiểm có quy mô lớn, hơn nữa cần phải điều chỉnh điều kiện ưu đãi. Ở Cảng Thành thì hình thức hợp tác này cũng coi như mới, nhưng thị trường lại không quá lớn, hai nhà cùng nhau cạnh tranh cuối cùng chỉ có thể dựa vào giá cả mới có thể chiếm ưu thế.

Điều này đối với lợi nhuận của bệnh viện lại có chút áp lực, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy.

"Nếu không phải chúng ta, vậy thì rút cuộc là bệnh viện nào sẽ cùng công ty bảo hiểm kia hợp tác". Viện trưởng nhịn không được mà bắt đầu cân nhắc.

"Bệnh viện tư nhân lớn tại Cảng Thành trừ bỏ chúng ta chỉ còn lại hai nhà, thường ngày chúng ta nước sông không phạm nước giếng, bọn họ nếu muốn dùng lại loại hình thức này cũng không phải là không được, bọn họ tất nhiên cũng có thể hợp tác cùng công ty bảo hiểm khác nhưng điều đáng nói ở đây là vì sao lại cố tình muốn đoạt đi đối tượng hợp tác của chúng ta?"

"Vấn đề này ông không cần phải nghĩ nhiều". Ánh mắt Tư Vân Dịch đạm nhiên, "Sau này tự nhiên sẽ biết được thôi".

Trên đường về nhà, Tư Vân Dịch nhắn tin cho trợ lý Hứa, hỏi động thái gần đây nhất của hai bệnh viện đa khoa còn lại tại Cảng Thành, ngoài ý muốn biết được con trai của một đại cổ đông gần đây đã kín tiếng tiến hành một lễ đính hôn, đối tượng đính hôn của con trai vị đại cổ đông này đối với Tư gia mà nói vẫn là có chút quen thuộc.

Yến An.

Nhìn tin tức trên tay, Tư Vân Dịch không khỏi dương môi cười.

Trải qua ba năm ngủ đông, Yến gia coi như cũng có chút bản lĩnh kéo dài hơi thở.

Về đến nhà, Tư Vân Dịch nhìn Liệt Phong ngậm dép lê đi tới, cúi người sờ sờ đầu chó lớn, Sở Quân Liệt ở trong phòng bếp khí thế ngất trời xào rau, thi thoảng lại nhìn ra phía phòng khách, thấy Liệt Phong được sờ đầu, ngấp đến độ đổ cả mồ hôi.

"Tư tiên sinh, chờ em một chút, em sắp nấu xong rồi!". Sở Quân Liệt khẩn trương nhìn đồ ăn trong nồi, nhanh chóng đem thức ăn đã xào xong để ra đĩa, đơn giản rửa tay một chút, rồi lao ra khỏi phòng bếp.


Tư Vân Dịch một tay vuốt đầu Liệt Phong, một tay chống đặt lên gáy Sở Quân Liệt, cùng cậu hôn một cái thật dài. Sau đó, Tư Vân Dịch liền nếm được một chút hương vị đăng đắng, là đến từ trong miệng Sở Quân Liệt.

"Thân thể không thoải mái sao?" Tư Vân Dịch nhìn về phía Sở Quân Liệt, giơ tay đặt lên trán cậu, thứ đo nhiệt độ.

"Hôm nay khi trở về đầu đột nhiên có chút đau, em cũng đã uống thuốc giảm đau rồi". Sở Quân Liệt nhanh chóng rót một cốc nước ấm trở về, đưa cho Tư tiên sinh.

Tư Vân Dịch uống một ngụm nước, hòa tan đi vị thuốc trong miệng, ngước mắt nhìn về phía Sở Quân Liệt, "Có muốn đi bệnh viện khám một chút không?"

"Tư tiên sinh,em không sao". Sở Vân Quân Liệt về mặt nghiêm túc, "Em đã tra trên mạng rồi, có khả năng là gần đây tinh thần quá mức khẩn trương nên mới cảm thấy..."

Sở Quân Liệt chớp chớp mắt, nhìn Tư tiên sinh, thần sắc có chút ngượng ngùng.

"Em cảm thấy như thế nào?". Tư Vân Dịch tiếp tục hỏi.

"Em cảm thấy chỉ cần đêm nay có thể cùng Tư tiên sinh ngủ, tinh thần em nhất định sẽ được thả lỏng, khẳng định sẽ tốt hơn". Sở Quân Liệt cúi đầu thẹn thùng.

Tư Vân Dịch là trầm mặc nhìn Sở Quân Liệt.

Câu trả lời này anh đã lường trước rồi.

"Đúng rồi Tư tiên sinh, hôm nay em đã đưa ông đi bệnh viện khám rồi". Sở Quân Liệtđem đồ ăn đã nấu xong từ phòng bếp mang lên, mở ra nồi cơm điện rồi xới ra hai chén cơm nóng hầm hập.

Sở Quân Liệt đem chén bưng lên bàn ăn, nhớ đến sự việc xảy ra tại bệnh viện, hiện tại lại có chút cảm giác buồn cười.

"Kết quả kiểm tra của ông thế nào?" Tư Vân Dịch nhận lấy chén cơm, cầm lấy đũa.

"Dì Ôn nói tình hình khôi phục rất tốt, không có vấn đề gì". Sở Quân Liệt bưng chén của mình cười tủm tỉm nhìn về phía Tư Vân Dịch, "Tư tiên sinh, dì Ôn hình như có việc muốn tìm anh, còn hỏi em xem anh có thời gian rảnh hay không".

"Biết rồi". Tư Vân Dịch gật đầu, gắp một đũa đồ ăn đặt vào trong chén Sở Quân Liệt.

Tỷ lệ tái phát ung thư gan là rất cao, ông lão nếu như không tái phát vậy cũng là may mắn rồi, ba anh cũng đã rời đi một năm rưỡi, có lẽ anh cũng có thể chạy thoát khỏi vận mệnh đã sớm được định ra.

Sở Quân Liệt nghiêng chén vui vẻ nhìn thức ăn mà Tư Vân Dịch gắp cho cậu, đồ ăn hôm nay dường như ngon hơn mọi khi thì phải.

"Tư tiên sinh, còn có một việc rất là buồn cười". Sở Quân Liệt hứng thú bừng bừng kể cho Tư Vân Dịch nghe về ông lão mặc đồ quản gia xuất hiện tại bệnh viện.

"Ông ta vừa tới liền gọi em là thiếu gia". Sở Quân Liệt cười hết sức vui vẻ, "Ông ấy còn cho em một cái thẻ đen nói là không có hạn mức có thể tùy tiện quẹt!".

Tư Vân Dịch nghe Sở Quân Liệt kể chuyện, đôi đũa gắp đồ ăn dừng một chút.

"Tư tiên sinh, anh yên tâm, em sẽ không bị lừa đâu". Sở Quân Liệt kiêu ngạo ưỡn ngực bảo đảm với Tư Vân Dịch.

"Ông ta tám phần là thấy được tin tức em đăng ký tìm người trên trang web, nhưng mà mánh khóe vụng về như vậy không lừa được em đâu!

Em đã cảnh cáo ông ta, nếu dám gạt em lần nữa, anh nhất định sẽ không tha cho ông ta đâu!"

Tư Vân Dịch im lặng vài giây, nhìn Sở Quân Liệt một cái thật sâu, cũng không có trả lời.

"Tư tiên sinh, anh nói một kẻ lừa đảo sao lại có sức tưởng tượng phong phú đến mức dùng lý do này để lừa gạt người khác nhỉ?". Sở Quân Liệt nay chén cơm trong tay, tươi cười xán lanj, "Anh nói xem, sau này có phải bọn họ sẽ tìm một ông lão đến nói với em đó là ông nội của em hay không?".

Thấy Tư tiên sinh không trả lời, Sở Quân Liệt đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh lúc đó, càng thêm vui vẻ cười, "Đến lúc đó, em sẽ đứng trước mặt những kẻ lừa đảo đó, nói em mới là ông nội của bọn chúng".

Tư Vân Dịch lần nữa im lặng hai giây, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn về phía Sở Quân Liệt, "Nói không chừng lời ông ta nói chính là sự thật".

Sở Quân Liệt nghe vậy chắc chắn mà lắc đầu, "Tư tiên sinh, em mấy năm nay đều lưu ý những tin tức trên trang web, nếu nhà em thật sự có tiền, bọn họ sớm đã tìm được em rồi". Tư Vân Dịch vẫn không trả lời, theo góc độ bình thường mà nói, Sở Quân Liệt nghĩ như vậy cũng là lẽ thường tình.


"Tư tiên sinh, anh không cần phải nói nữa, em cũng biết mà". Sở Quân Liệt cúi đầu tiếp tục ăn cơm, "Làm người phải làm đến nơi đến chốn, mơ tưởng rằng trên trời sẽ có bánh miễn phí rớt xuống là không có khả năng".

Tư Vân Dịch trầm mặc, tiếp tục gắp đồ ăn cho Sở Quân Liệt.

"Cảm ơn Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt vui vẻ phấn chấn ăn cơm.

Tư Vân Dịch bình tĩnh nhìn Sở Quân Liệt trước mắt, đã lâu như vậy rồi Sở gia tốt cuộc cũng tìm được cậu. Tuy rằng lần này bị Sở Quân Liệt tưởng là bị lừa nhưng lần sau hoặc lần sau nữa bọn họ sẽ lấy ra chứng cứ càng xác thực hơn.

Đến khi Sở Quân Liệt tin tưởng lời nói của bọn họ hoặc có khi không đợi bọn họ lấy ra chứng cứ thì Sở Quân Liệt đã nhớ lại những việc trước kia rồi.

Sở Quân Liệt chung quy vẫn sẽ trở thành chính cậu, ba năm ngắn ngủi này chẳng qua chỉ là một bước nhạc đệm nhỏ trong cuộc đời của Long Ngạo Thiên, đáng ăn mừng chính là một đời này Tư gia không phải chịu cảnh cửa nát nhà tan.

Tư Vân Dịch rũ mắt tiếp tục ăn cơm, Sở Quân Liệt dùng đũa kẹp một miếng trứng chiên, cẩn thận đặt vào trong chén Tư Vân Dịch, "Tư tiên sinh, đây là dùng trứng vịt làm, ăn rất ngon".

"Cảm ơn". Tư Vân Dịch kẹp miếng trứng lên nếm. có vị hơi cay của tiêu, mùi tanh của trứng vịt cũng được khử.

Ba năm này, Sở Quân Liệt cũng không phải không thu hoạch được gì.

Vào ban đêm, Sở Quân Liệt ở trong phòng ngủ của mình lăn qua lộn lại, nỗ lực nhắm mắt nhưng vẫn là ngủ không được, bên cạnh không có hương vị dễ ngửi của Tư tiên sinh, càng không thể duỗi tay là có thể chạm được người trong lòng, Sở Quân Liệt cảm thấy trong lòng vắng vẻ, giống như có móng mèo cào loạn, cào đến mức khiến tâm can cậu đều thấy khó chịu.

Sở Quân Liệt mở to mắt, ôm gối, cẩn thận ngồi trước cửa phòng Tư tiên sinh, dựa vào ván cửa mà nhắm mắt.

Cách Tư tiên sinh gần hơn một chút, phảng phất như có thể dễ dàng tiến vào giấc ngủ hơn.

Sở Quân Liệt mơ hồ cảm thấy phía sau gáy dâng lên từng đợt đau nhẹ, cùng với sự đau đớn, một đoạn ký ức ngắn hiện lên trong đầu Sở Quân Liệt, giống như lúc trước bị đánh một gậy trong đầu, nhưng đoạn ký ức ngắn này thời gian hiển nhiên là sớm hơn một chút.

Sở Quân Liệt nhìn khuôn mặt mơ hồ của đôi nam nữ đang nắm tay một đứa bé giao cho phương trượng trong miếu, nữ nhân che mặt mà khóc, nam nhân bên cạnh thì không ngừng an ủi cô.

"Quân Liệt, hiện tại hoàn cảnh của Sở gia rất nguy hiểm, chúng ta chỉ có thể đem con giấu đi, chờ tới khi chúng ta giải quyết xong mọi chuyện, ba mẹ nhất định sẽ trở lại đón con". Nữ nhân ngồi xuống trước mặt đứa bé khóc nức nở, "Quân Liệt, chờ ba mẹ trở lại nhé".

"Con không sao đâu, mẹ đừng khóc". Đứa bé trai giơ tay lau nước mắt trên mặt mẹ mình, trong đôi mắt đen bóng là mười phần tín nhiệm, "Con sẽ ngoan ngoãn ở lại đây, chờ hai người trở về".

Hai vợ chồng lưu luyến, mỗi bước đi đều quay lại nhìn con trai đứng trước cửa miếu, bé trai nhỏ dùng sức mà vẫy tay với ba mẹ, "Ba mẹ, con ở đây chờ hai người".

Bé trai bị cạo trọc đầu, giả dạng thành một tiểu hòa thượng, Sở Vân Nguyệt Nhìn đứa bé một ngày lại một ngày chờ đợi, đợi tới khi hoa đào ngoài miếu đều đã nở tới ba lần, cuối cùng đợi hơn một nghìn ngày đêm dài đằng đẵng, rốt cuộc cũng chờ được một chiếc xe thoại nhìn có chút quen mắt đang tiến lên núi.

Sở Quân Liệt đi theo đứa bé đang reo lên, nhìn ông lão từ trên xe bước xuống, vui mừng nhảy dựng lên.

"Ông nội!". Sở Quân Liệt nhìn đứa bé hưng phấn chạy vội tới, lao vào ngực của ông.

Ông ta mang khuôn mặt chữ điền đoan chính, tóc xám trắng, trong mắt cố nén bi thương, bế đứa bé lên, gắt gao ôm thật lâu.

"Ông nội, ba mẹ con đâu?". Đứa bé hướng vào trong xe nhìn ngó lại không nhìn thấy những người khác.

Đôi môi ông run rẩy, nhìn đứa bé trước mặt không nói nên lời.

Sở Quân Liệt nhìn đứa bé đóng gói đồ đạc trong miếu, vui vẻ vẫy tay từ biệt với phương trượng, trở lại một ngôi nhà thật to, ở trong sân gọi ba mẹ, cuối cùng khi cửa lớn mở ra lại chỉ nhìn thấy hai tấm bài vị mới tinh.

"Quân Liệt, ông nội xin lỗi con". Âm thanh của ông có chút nghẹn ngào, "Là ông không bảo vệ tốt bọn họ...".

Bé trai nhìn chằm chằm vào bài vị, quay đầu phẫn nộ nhìn về phía ông.

"Ông lừa cháu!".


Sở Quân Liệt nỗ lực áp chế bi thương đang dấy lên trong đáy lòng, nhìn đứa bé ở trong sân nỗ lực tìm kiếm, đến mỗi cục đá đều phải ngó xem thật kỹ, tới tận nửa đêm, đứa bé đó vẫn cố chấp bật đèn pin tìm kiếm, ông nội bé cũng im lặng đi theo phía sau.

Tới tận khi đứa bé đó mệt mà ghé vào núi giả nhỏ bên cạnh thiếp đi, ông nội mới tới gần bế đứa bé trở lại phòng, giúp bé bỏ giấy, đắp chăn đàng hoàng, trong mắt khó nén bi thương.

Sáng hôm sau, đứa bé lại tiếp tục tìm kiếm, một người đàn ông trung niên mặc trang phục quản gia xuất hiện thay thế ông nội đi theo đứa bé, ánh mắt không rời nhìn theo.

Sở Quân Liệt nhìn người đàn ông trung niên kia,t hiện người này với kẻ lừa đảo mà cậu gặp ở bệnh viện hoàn toàn giống nhau nhưng đây là bộ dạng trẻ hơn mười mấy tuổi.

"Thiếu gia". Sở Quân Liệt nghe được xưng hô quen thuộc trong miệng của nam nhân kia, "Ba mẹ của cậu đã tới một nơi rất tốt, cậu sẽ không tìm thấy bọn họ đâu".

"Ai cần ông lo". Đứa bé căm tức nhìn người đàn ông, hơn một ngàn ngày đêm chờ đợi phảng phất như hóa thành sự cố chấp.

Sở Quân Liệt nhìn đứa bé tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng trộm ôm đi hai cái bài vị, trốn ở trong chăn khóc thút thít, cũng nhìn thấy ông nội mang theo đứa bé tham dự lễ tang, trong lễ tang đều là những kẻ tiểu nhân giả muốn xa mưa cố làm ra dáng vẻ bi thương mà nhìn ông nội cùng đứa bé, nhưng dưới đáy mắt lại tràn ngập vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Ông nội rất bận, bận tới mức chỉ có thể đem đau xót đè dưới đáy lòng, mà đứa bé trai kia lại được quản gia tiếp quản, quản gia sẽ đưa bé đi học, phụ trách hết tất cả mọi việc trong sinh hoạt của bé.

Những kí ức sau đó càng thêm rõ ràng, Sở Quân Liệt nhìn thấy mình ngồi trong lớp học của một trường học tư nhân, được thầy giáo gọi lên trả lời nhưng cái gì cũng không biết, giáo viên chỉ đành bất đắc dĩ hỏi rằng cậu biết cái gì, Sở Quân Liệt nghe được chính Mình lưu loát ngâm ra một đoạn Kinh Phật.

Dưới ánh mắt quái dị của những đứa trẻ khác, có người đi đầu phát ra tiếng cười, sau đó tiếng cười liền tràn ngập trong phòng học, thật lâu cũng không dứt.

Những ngày tiếp theo, trên bàn hoặc trong balo của cậu sẽ xuất hiện cóc ghẻ, sách vở luôn là tìm không thấy, trên ghế bị giải đinh mũ cùng với keo, trên bảng đen còn bị người ta vẽ ra hai phần mộ, một cái viết 'Mộ của ba Sở Quân Liệt', một cái khác viết 'Mộ của mẹ Sở Quân Liệt', bên cạnh còn vẽ hai hình mặt người khóc thút thít.

Chữ viết của mấy đứa con nít đều là siêu siêu vẹo vẹo nhưng cố tình lại có thể dùng việc độc ác như vậy.

Sở Quân Liệt cảm giác được lồng ngực mình nóng lên, tràn đầy sự tức giận, thầy giáo sau khi tiến vào nhanh chóng lau bảng đen, phẫn nộ chất vấn, nhưng cuối cùng cũng không xác định được là ai làm.

Sở Quân Liệt yên lặng quan sát mấy đứa trẻ cùng lớp, khi xác định mục tiêu, Sở Quân Liệt nhìn thấy chính mình cầm lấy mảnh pha lê sắc nhọn, ép buộc bọn chúng vào một con hẻm nhỏ, bắt chúng nó phải nắm chặt lấy mảnh pha lê, nhìn đối phương hoảng sợ mặt đầy nước mắt, trong tay không ngừng nhỏ xuống máu tươi, cảm giác được trong lòng có một loại khoái cảm khó giải thích.

Ba mẹ của mấy đứa trẻ đó đương nhiên sẽ tìm tới, Sở Quân Liệt mặt vô biểu tình, cậu bé đã đoán trước được hậu quả nên cũng không đi vào, ngược lại là ông nội và quản gia toàn lực bảo vệ cho cậu.

Mấy đứa trẻ kia phải nghỉ học, Sở Quân Liệt lần nữa đi vào lớp, nhìn sự sợ hãi trên mặt các bạn học, Sở Quân Liệt lộ ra một nụ cười, lần đầu tiên cậu cảm thấy thích đi học.

Sự việc trong trường học liên tiếp xảy ra, Sở Quân Liệt nhìn ông nội đưa mình đi khám bệnh, biểu tình của bác sĩ có chút khó lòng giải thích.

Sở Quân Liệt nhỏ giọng kéo cửa ra một khe nhỏ, nghe bác sĩ ở bên trong nói chuyện.

"Cháu của ngài, vô cùng có khả năng mắc phải chứng rối loạn nhân cách phản xã hội, cậu bé sẽ luôn trong trạng thái công kích cao, hơn nữa sẽ không cảm thấy tội lỗi... Sau khi lớn lên cũng có thể sẽ vẫn như vậy... Tình cảm bị bẻ cong... Giống như quái vật vậy..."

Lời nói lúc sau đứt quãng, mặc dù không nghe rõ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự lý giải của Sở Quân Liệt.

"Chỉ là hoài nghi của cậu, không phải xác định". Ông nội cố nến sự bất an, "Quân Liệt nó chỉ là quá mức bi thương vì sự ra đi của ba mẹ, lại bị bạn học công kích, nó không phải người như cậu nói, về sau tôi sẽ để nó học tập tại nhà, sẽ không để nó đến trường nữa".

Lời nói của bác sĩ giống như một cái giếng không đáy, Sở Quân Liệt nhìn xuống giếng lại chỉ nhìn thấy bên trong toàn là bóng tối đặc sệt, có vô số bàn tay chỉ trỏ, nói Sở Quân Liệt nhảy xuống, nói dưới đó mới là bộ dạng chân thật của cậu.

Sở Quân Liệt do dự, mà bóng tối đó tựa như có sức mê hoặc, ý đồ muốn khơi dậy nội tâm đã sớm vặn vẹo âm u.

Phía sau đột nhiên trống không, Sở Quân Liệt không còn điểm tựa ngã xuống đất.

Vai và lứng chạm xuống sàn nhà, làm Sở Quân Liệt nháy mắt tỉnh lại.

Tư Vân Dịch thấp mắt nhìn Sở Quân Liệt tựa vào cửa ngủ, giống như chó lớn bị chủ nhân đuổi ra khỏi nhà, trong tay còn ôm chặt gối đầu.

Khi cửa mở, Sở Quân Liệt không còn chỗ dựa nên ngã xuống, ngay khi cậu tỉnh lại, Tư Vân Dịch phảng phất như nhìn thấy ánh mắt của cậu khi diệt khẩu một nhà dòng phụ Tư gia trong giấc mông kia, một ánh mặt lạnh băng.

Tư Vân Dịch đứng tại chỗ ngừng thở.

Sở Quân Liệt nhìn thấy người trước mắt, đôi mắt chớp chớp, hắc ám đang giương nanh múa vuốt bên cạnh bị phá tan, chỉ còn lại tiếng tim đập trong lồng ngực.

"Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt nỗ lực bò dậy, một tay ấn đầu, biểu tình khó chịu.

"Em đau đầu".

Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt đã khôi phục lại ánh mắt bình thường, phảng phất như tất cả những điều anh vừa thấy lúc nãy chỉ là ảo giác.


"Chỗ nào đau?". Tư Vân Dịch cúi người xem xét tình huống của Sở Quân Liệt.

"Chỗ này". Sở Quân Liệt chỉ chỉ sau gáy, biểu tình ủy khuất lại bất lực, "Tư tiên sinh có thể giúp em xoa xao không?"

Tư Vân Dịch giơ tay, xoa xoa vị trí sau gáy, thấy bộ dạng ăn vạ không muốn rời đi của Sở Quân Liệt ở cửa, thở dài.

"Đứng dậy đi". Sở Quân Liệt lập tức đứng lên, vô cùng vui vẻ đem mình cùng gối đầu đặt ở một chỗ, kéo chăn ra, sau khi nhìn Tư tiên sinh lên giường ngủ, hướng vào trong ngực người trong lòng cọ cọ.

"Tư tiên sinh, anh lại giúp em xoa xoa đi". Tư Vân Dịch trầm mặc nghiêng người, dùng một tay nhẹ ôm lấy người trước mắt, một tay giúp cậu xoa gáy.

"Tư tiên sinh, em vừa mơ thấy một giấc mộng dài, trong mộng không có anh". Sở Quân Liệt ở trong lồng ngực ấm áp mở miệng.

"Bọn họ đều nói em là quái vật, nói em tình cảm vặn vẹo".

"Em không phải". Tư Vân Dịch có chút buồn ngủ, vẫn giúp Sở Quân Liệt xoa gáy.

Sở Quân Liệt ở trong lòng Tư Vân Dịch lộ ra một nụ cười vui vẻ.

"Đã tốt hơn chưa?". Tư Vân Dịch cúi đầu dò hỏi, "Ngày mai anh đưa em đi bệnh viện khám xem được không?"

"Khá hơn nhiều rồi, nhưng em không muốn đi bệnh viện". Sở Quân Liệt nhấp nhấp môi mỏng, "Tư tiên sinh giúp em xoa xoa một lúc là tốt rồi".

Tư Vân Dịch ôm Sở Quân Liệt hình thể cao lớn, cuối đầu ở trên trán cậu hôn một cái, "Ngủ đi".

"Vâng". Sở Quân Liệt thuận theo trả lời.

Tư Vân Dịch chậm rãi nhắm mắt, hô hấp từng chút từng chút đều đặn.

Sở Quân Liệt ở trong ngực Tư Vân Dịch, ngửa đầu nhìn khuôn cằm xinh đẹp cùng cần cổ thon dài trắng nõn của người trong lòng, khóe miệng nhịn không được mà giơ lên.

Được Tư tiên sinh ôm ngủ càng khiến cậu thấy thoải mái hơn, Sở Quân Liệt nhắm mắt, dường như nháy mắt liền rơi vào mộng đẹp, mơ đến tận sáng vẫn chưa đã thèm.

Sở Quân Liệt mở mắt, thấy Tư tiên sinh trong lúc ngủ đã rút lại cánh tay, thật cân cẩn thận đem tay của anh đặt lên ngực mình.

Như vậy lúc Tư tiên ính tỉnh ngủ, sẽ sờ sờ cậu.

Sở Quân Liệt có chút đỏ mặt, thoải mái dễ chịu nhắm mắt.

Khi Tư Vân Dịch tỉnh lại, bàn tay lần nữa sờ được một mảnh mềm mại.

Sự việc tương tự như vậy không biết đã xảy ra bao nhiêu lần.

Tư Vân Dịch không cảm thấy mình sau khi ngủ, trên tay sẽ xuất hiện thêm một cái GPS, có thể chuẩn xác đặt vào cùng một vị trí như vậy.

Vậy đáp án chỉ có một.

Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt hai mắt nhắm nghiền, nhưng hai tai đỏ đã bán đứng sự thật là cậu đã tỉnh.

Nhớ tới ánh mắt tối hôm qua, Tư Vân Dịch theo bản năng muốn thu tay lại, chợt nhớ tới mình cũng không còn bao nhiêu thời gian.

Tư Vân Dịch trầm mặc một lát, trừng phạt mà nhéo vị trí trong tay.

Sở Quân Liệt không kịp phòng ngừa đột nhiên kêu lên một tiếng, trên mặt bằng mắt thường có thể thấy hai rặng mây hồng, nhưng hai mắt vẫn nhắm tịt, cố giả vờ mình vẫn đang ngủ.

"Ngủ tiếp đi, chút nữa đưa em đi khám". Tư Vân Dịch thu tay, giọng điệu hờ hững.

Sở Quân Liệt ngay sau đó liền mở mắt, làm bộ như vừa tỉnh ngủ, nhìn người bên cạnh, vui vẻ sáp lại gần hôn lên môi, lên mặt, lên cằm Tư Vân Dịch, giống như chó bự vừa tỉnh dậy phải liếm chủ nhân, thân mật mà hất đuôi.

Tư Vân Dịch đáp lại hôn lên trán Sở Quân Liệt, đứng dậy sờ mắt kính trên tủ đầu giường, giơ tay đeo lên.

Thấy Tư tiên sinh muốn đến phòng thay đồ, Sở Quân Liệt không tự chủ được mà đuổi theo, dính đến một khắc cũng khống muốn dời.

Tư Vân Dịch lấy ra áo somi muốn thay, vừa muốn cởi áo ngủ, liền từ trong gương nhìn thấy ánh mắt trông mong của Sở Quân Liệt.

Tư Vân Dịch ánh mắt như thường, Sở Quân Liệt cẩn thận tiến lên, đỏ mặt hỗ trợ Tư tiên sinh cởi áo ngủ, cầm lấy áo somi, cẩn thận giúp Tư tiên sinh mặc vào, cúi đầu cài từng nút áo.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.