Lính lại lắp bắp nói như đứt hơi, Vương Phu Nam ngoảnh lại chờ hắn ta nói tiếp, Luyện Hội vẫn ngồi yên như cũ, hoàn toàn không có vẻ sốt ruột: "Nếu ngất rồi thì gọi y quan tới xem, tìm ta thì có tác dụng gì?"
"À, vâng." Lính lại bối rối, vội co giò chạy biến.
Vương Phu Nam đang định đuổi theo thì Luyện Hội lại đứng dậy nói với hắn: "Dù huynh có tới đó cũng không ai cho vào đâu. Còn nữa, huynh có phải y quan không? Không phải thì ngồi yên đó đi." Hắn nói xong rồi tự mình ngồi xuống trước: "Đợi khi cậu ta tỉnh lại ta sẽ thả cho đi, nếu huynh muốn đi cùng thì đợi ở đây một lát."
"Đứng lên." Trong lúc nói chuyện, bội kiếm của Vương Phu Nam đã chỉa vào Luyện Hội. "Hứa Tắc giúp Đài viện tra án mệt tới nỗi ngất xỉu, thân là chủ thẩm của vụ án mà ngươi lại bàng quan như vậy, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi sao?"
"Tự cậu ta nóng lòng nên không ngủ không nghỉ làm cho xong, tại sao huynh lại trách ngược lại ta? Ta sẽ tìm cơ hội nói cám ơn cậu ta, nhưng không phải bây giờ." Luyện Hội ngồi yên bất động.
"Nuốt lại mấy lời nhảm nhí đó đi, huynh lập tức đi cùng ta tới đó." Mũi kiếm chỉa thẳng vào yết hầu Luyện Hội.
"Ta có thể tố cáo huynh uy hiếp Ngự sử đấy?"
"Huynh cứ thử xem."
Luyện Hội giằng co với hắn một lúc, rốt cuộc khí thế lịa kém hơn một bậc.
Hắn đứng lên, lúc này Vương Phu Nam mới cất kiếm: "Đưa ta tới phòng thẩm vấn."
Lúc này bên trong phòng thẩm vấn y quan cũng đã tới, Vương Phu Nam nhìn hắn ta, sau đó lại nhìn sang Hứa Tắc còn đang hôn mê ngã vật ra bàn. Y quan kia vừa định tiến lên bắt mạch cho Hứa Tắc, Vương Phu Nam đã lập tức kéo hắn ta lại.
Y quan giật mình sợ hãi, Vương Phu Nam liền nói: "Y quan này còn quá trẻ, y thuật chắc chắn còn kém, bảo hắn đi đi."
Luyện Hội đứng bên cạnh: "Huynh có ý gì, tại sao lại ngăn cản y quan chẩn bệnh?"
Vương Phu Nam xăm xăm bước tới kéo Hứa Tắc dậy, kiểm tra hơi thở, đang định cõng lên thì Hứa Tắc bỗng chớp mắt. Trong cơn mơ màng Hứa Tắc nhìn thấy gương mặt của Vương Phu Nam, chỉ nói với hắn là muốn uống nước, Vương Phu Nam bèn đút một chút nước.
Nàng nhanh chóng tỉnh táo, dựa người lên bàn một lúc sau đó đã có thể ngồi ngay ngắn lại. Thấy trong phòng nhiều người, mà trên mặt người nào người nấy đều có chút buồn bực, bèn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lính lại nhanh nhảu nói: "Ồ, do vừa nãy ngài hôn mê, nên ta đã gọi y quan tới, nhưng y quan chưa kịp bắt mạch thì ngài đã tỉnh rồi."
Hứa Tắc thở phào, nàng giơ tay lên xoa huyệt bách hội, nói với Luyện Hội: "Nhờ ngài đem bàn tính và que tính của ta về Bỉ bộ." Nói đoạn lập tức đứng lên ôm hộp xách, cầm khăn vấn đầu bị tháo ra: "Ta có thể đi rồi chứ?"
Luyện Hội đưa tay tỏ ý nàng có thể đi, Vương Phu Nam lại trừng mắt nhìn hắn. Thế là Luyện Hội đành nghiêng người trịnh trọng nói cảm ơn Hứa Tắc. Hứa Tắc hợi gật nhẹ coi như đã nhận, sau đó im lặng bước ra ngoài.
Vương Phu Nam theo sát phía sau, Hứa Tắc nghe thấy tiếng bước chân bèn quay đầu nhìn, thấy đó là Vương Phu Nam nàng liền hỏi: "Sao Thập thất lang cũng ở Ngự sử đài?"
"Tới Vệ sở có việc, tiện đường ghé qua đây hỏi thăm." Hắn lại bổ sung: "Ta được Thiên Anh nhờ vả."
Đến cả "kẻ thù" ngày xưa mà Thiên Anh cũng nhờ, chắc là nàng phải lo lắng lắm! Nghĩ vậy Hứa Tắc lập tức muốn trở về nhà ngay nên bất giác bước nhanh hơn, nàng giẫm lên tuyết đọng trên đường nói: "Thì ra cảnh thành Trường An ngập trong tuyết trắng là như thế này." Nàng bị nhốt trong ngục thất nhiều ngày, đã sắp không phân biệt được ngày đêm ra sao nữa rồi. Tiếng chuông đồng kêu keng keng, tuyết trắng đọng trên mái ngói ngoài hành lang, trắng xóa một mảng.
Hứa Tắc ngước lên, đột ngột cảm thấy váng đầu hoa mắt, người lung lay chực đổ.
Vương Phu Nam định đưa tay ra đỡ thì thấy nàng đã đứng ngay ngắn trở lại..
"Ôi? Còn con lừa của ta nữa chứ?" Hứa Tắc đi một đoạn mới nhớ ra vật cưỡi của mình. "Ừm, chắc giờ này nó vẫn còn ở trường thi, không biết có người cho nó ăn hay không."
"Đã dắt về rồi." Vương Phu Nam nói.
"Thập thất lang cưỡi ngựa tới đây à?" Hứa Tắc dừng bước hỏi.
"Đương nhiên."
"Giờ Thập thất lang có về nhà luôn không?" Hứa Tắc uyển chuyển hỏi.
"Đệ muốn đi nhờ à?"
Hứa Tắc thẳng thắn gật đầu. Có ngựa mà không cưỡi về thì chính là tự mình làm khó mình, xin cho nàng đi nhờ đi mà!
Người hiền lành tốt bụng như Vương Phu Nam dĩ nhiên sẽ không từ chối lời nhờ vả của em rể nhà mình, hắn lập tức đi dắt ngựa. Hắn đợi Hứa Tắc lên ngựa rồi mới ngoái lại dặn dò: "Lát nữa ta đi theo từ đường từ Thừa Thiên môn, đến Chu Tước môn, chỗ đó còn chưa dọn tuyết đọng, đường hơi xấu, nhớ cẩn thận.
Hứa Tắc" ồ "một tiếng, hai tay vô thức nắm lấy áo choàng của Vương Phu Nam.
Quả thật ngồi trên lưng ngựa tiêu diêu tự tại hơn ngồi trên lưng lừa nhiều, Hứa Tắc chỉ nghe thấy tiếng gió vi vút bên tai, gió lạnh thổi tới làm nàng run rẩy, bất giác rụt vai lại, chỉ hận không thể rụt luôn đầu vào trong áo.
Vương Phu Nam vốn nghĩ họ sẽ im lặng hưởng thụ cái lạnh lẽo nhưng dễ chịu này suốt dọc đường về nhà, nhưng hắn lại không chịu nổi không khí tĩnh mịch giữa hai người bèn lên tiếng:" Vì chuyện sổ sách của Bỉ bộ mà rất nhiều người của Thượng thư tỉnh hai mươi bốn tào bị liên lụy, lần này đệ có thể bình yên vô sự cũng không dễ dàng gì, toàn bộ đều dựa vào chính mình. "
Hứa Tắc run cầm cập đáp:" Mục tiêu của họ không phải là ta, ta có hi sinh cũng có giá trị, chết cũng vô ích, cho nên ta không thể chết được. "
" Nhưng đệ giúp Đài viện tra án, trong mắt đồng liêu đệ trở thành kẻ vô tình vô nghĩa, thêm dầu vào lửa. Đệ không biết mình đã phạm vào điều tối kị của người làm quan à? "
Giọng nói của Vương Phu Nam kết hợp cùng tiếng gió vun vút xộc vào lỗ tai của Hứa Tắc. Nàng nhắm hai mắt, giọng run rẩy:" Ta biết. "
Biết là sẽ không còn ai dám tùy tiện trọng dụng nàng nữa.
Bản năng tự vệ quá cao, lại không phải loại người cam chịu bị vứt bỏ, khó mà trung thành với ai, cũng không vì ai mà hy sinh vô nghĩa. Những người có quyền cao chức trọng, nhiều lúc không cần một con cờ như vậy.
" Lạnh quá thì ngồi nhích vào gần ta một chút tránh gió. Yên tâm, ta rất tốt bụng, đệ cứ lấy ta ra cản gió! "Nghe giọng nàng run run, Vương Phu Nam bèn cất lời.
Nhưng hắn vừa dứt lời, thì bàn tay đang nắm chặt áo hắn trước đó bỗng nhiên hơi nới lỏng ra!
Không ổn! Vương Phu Nam lập tức quay lại, nhanh tay chụp lấy Hứa Tắc, nàng mới không ngã khỏi ngựa. Hắn thở phào, ghìm cương dừng ngựa, Hứa Tắc lạnh quá nên đã bất tỉnh tự bao giờ.
Hắn phóng xuống ngựa rồi đỡ Hứa Tắc theo cùng. Vương Phu Nam dùng áo choàng quấn cả Hứa Tắc lại, sau đó đặt nàng lên lưng ngựa, còn mình sau khi phóng người lên thì giữ nàng lại trước ngực, chạy về hướng nhà họ Vương ở Sùng Nghĩa phường.
–*–*–*–*–
" Ầm.. bộp "một tảng tuyết nứt ra rớt xuống dưới hiên. Tên đầy tớ bên trong nhĩ phòng thò đầu ra nhìn, đang định lầm bầm thì nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc đến gần, tên đầy tớ ra cửa, hắn thấy hai người một ngựa đã về đến trước cửa nhà.
" Thập thất lang! "Tên đầy tớ nhìn thấy lang quân anh tuấn nhà mình thì hai mắt sáng rỡ, nhưng sau khi nhìn thấy kẻ gục đầu ngồi trước ngực Thập thất lang, ánh mắt ảm đạm:" Lẽ nào là Hứa tam lang? "
Ố ồ, sao Thập thất lang có vẻ thân thiết với Hứa tam lang quá vậy? Có điều hắn còn chưa kịp tỏ thái độ, Vương Phu Nam đã vội vã xuống ngựa, không để ý xung quanh ôm Hứa Tắc bước vào nhà. Tên đầy tớ thấy vậy cũng chỉ biết thở dài, ngoan ngoãn dắt ngựa đi buộc.
Thiên Anh đang nấu nước, nghe thấy tiếng động bên ngoài bèn bước ra nhìn. Vị thị ở phòng cạnh đó cũng thò đầu ra xem, khi nhìn thấy Vương Phu Nam ôm Hứa Tắc đi thẳng vào kinh ngạc nhướn mày, hô:" Thiên Anh! "
Thiên Anh lao lên đầu tiên, chẳng biết sức mạnh từ đâu nàng liền giành lấy Hứa Tắc từ trong tay Vương Phu Nam lôi về phòng, đồng thời vẫn có thể hét nói với Vương Phu Nam:" Sao lại ngất đi rồi! "
" Mau chuẩn bị nước nóng, mang thêm một lò than tới. "Vương Phu Nam không muốn đấu khẩu với Thiên Anh, hắn lập tức ngồi xuống vạch mí mắt của Hứa Tắc ra xem, ướm tay lên trán thử nhiệt độ, kiểm tra hơi thở, bấy giờ mới yên lòng. Hắn còn chưa kịp đứng dậy, Thiên Anh đã xông tới:" Huynh đừng có sáp lại gần Tam lang như thế! "
" Ai muốn sáp lại gần cậu ta? Mấy ngày chưa tắm rồi, muội tưởng ta thích ngửi lắm hả? "Vương Phu Nam nhíu mày đứng dậy," Chỉ là mệt mỏi quá sức rồi thêm cảm lạnh thôi, nghỉ ngơi một lúc là khỏe, ta đi trước. "
Hắn nói xong thì đi ra ngoài, Thiên Anh cũng không thèm để ý mấy lời này, nhanh chóng ngồi xuống cho Hứa Tắc uống nước.
Không ngờ lần này Hứa Tắc ngủ rất lâu. Thỉnh thoảng nàng có mơ màng tỉnh lại mấy lần, nhưng chỉ uống chút nước đã ngủ thiếp đi.
Thiên Anh nhớ tới chuyện nàng làm việc quá mệt mỏi, bèn để cho nàng ngủ li bì như thế, cũng không để ý Hứa Tắc đã nghỉ làm nhiều ngày.
Những ngày Hứa Tắc vắng mặt, Thượng thư hai mươi bốn tào và nhiều quan viên công giải ở kinh kỳ liên tục bị tố giác. Giữa lúc lòng người hoang mang cực độ, Lại bộ vẫn gấp rút hoàn tất công tác chấm thi.
Văn tuyển tam thuyên, thông báo kết quả trúng tuyển trên "Trường danh bảng", đồng thời công bố "Kỳ hạn thuyên chú" [2], những người trúng tuyển phải tới Lại bộ báo danh, rồi đợi Thượng thư đô tỉnh phúc thẩm và Môn hạ tỉnh thông qua.
[2] Kỳ hạn thuyên chú: Sau khi vượt qua thuyên tuyển, người trúng tuyển phải đến Lại bộ báo danh đợi cấp chức quan theo kỳ hạn chỉ định. Nếu quá kỳ hạn này không tới thì xem như từ bỏ. Lúc đến báo danh người trúng tuyển cũng sẽ được hỏi về chí hướng và nguyện vọng, nhưng nếu sau đó vẫn cảm thấy không hài lòng thì vẫn có thể thay đổi. Nếu sau ba lần thay đổi vẫn không vừa ý thì sẽ đợi sang năm sắp xếp, không cần thi lại. Tuy nhiên, quy tắc này không áp dụng cho những người không kịp đến trong kỳ hạn thuyên chú. Sau khi báo danh, còn phải đợi Thượng thư đô tỉnh phúc thẩm và Môn hạ tỉnh thông qua, cuối cùng mới trao cáo thân (văn bản quyết định bổ nhiệm), và tạ ơn thánh ân. Đến đây mới coi như xong.
Những người bị đề" bỏ "trên Trường danh bảng tức là không trúng tuyển thì có thể đợi kỳ thi sau lại tiếp tục tham gia.
Gần ngày công bố "trường danh bảng", Lại bộ thượng thư vẫn đắn đo chưa chắc chắn, ông ta ngồi cả đêm trong công giải nhíu mày cân nhắc. Tiếng lửa cháy lách tách trong chậu than, ánh nến chập chờn không rõ. Lại bộ thượng thư bật dậy, túi thêu nhẹ nhàng đung đưa, cái bóng cũng đuổi sát theo sau.
Cơ thể ục ịch nhích tới trước, trong tay ông ta là danh sách chuẩn bị công bố trên" Trường danh bảng ". Trong đó hầu hết mọi người đều được đánh dấu là qua hay không qua, duy nhất một người vẫn còn chưa được đánh dấu.
Bàn Thượng thư vuốt chòm râu, ông ta rời khỏi phòng rẽ hướng đông, đi thẳng tới chính phủ.
Chính phủ, cũng tức là Chính sự đường. Ban đầu bổn triều lập ra Chính sự đường để lấy chỗ cho các tướng" Môn hạ tỉnh luận bàn chính sự, lấy tên Chính sự đường để gọi nơi nghị chính ", cho nên lúc đầu chỉ đặt ở Môn hạ tỉnh. Về sau có vị Trung thư lệnh họ Bùi giữ chức Tể tướng đã chuyển Chính sự đường về Trung thư tỉnh. Về sau nữa, vì để cân bằng Trung thư Môn hạ nhị sảnh và thuận tiện cho công việc, một Trung thư lệnh họ Trương lại đổi Chính sự đường thành Trung thư môn hạ, con dấu cũng đổi thành dấu của Trung thư môn hạ.
Việc này được duy trì từ đó tới nay.
Lúc đó, Chính sự đường là cơ quan chuyên dùng làm nơi xử lý công việc, các tể tướng chuyên trách đều làm việc ở đây, được thưởng thức những bữa ăn cao cấp nhất trong các sở quan tại hoàng thành.. Ấy, nhầm rồi, là chịu trách nhiệm những chuyện trọng đại trong thiên hạ.
Vì vậy, trong Chính sự đường không chỉ có một vị Tể tướng mà còn đẻ ra một vị Tể tướng chấp bút hay còn gọi là" Chấp chính bút tước ", là người có vị trí cao nhất được ngầm thừa nhận trong các Tể tướng.
Vì để đề phòng việc chuyên quyền, cứ mười ngày thì Tể tướng chấp bút sẽ luân phiên một lần, nhưng luật này không duy trì được lâu, hôm nay đã quay về như cũ.
Thân là Tể tướng chấp bút, không chỉ phải chủ trì hội nghị ở Chính sự đường, tiếp nhận chiếu chỉ, mà còn phải ở lại Chính sự đường. Bách quan nếu có vấn đề cần thỉnh ý kiến, thì cũng phải do Tể tướng chấp bút đúng ra chấp thuận mới được.
Bàn Thượng thư của Lại bộ vất vả lên tấm thân béo ú tới Chính sự đường, ông ta khẽ thở phào, gõ cửa.
" Cho vào! "Lính lại hô lên.
Bàn thượng thư cởi giày, cúi đầu ngửi ngửi xem có mùi hay không, khi cảm thấy không sao mới bước vào.
Hội nghị ở Chính sự đường mới vừa xong, Tể tướng chấp bút ngồi phía trên phê duyệt công văn, bên cạnh còn có hai lão già cũng quan bào tím.
Bàn thượng thư tiến lên hành lễ, hai tay dâng lên danh sách thí sinh, Tể tướng chấp bút không nhận, chỉ liếc nhìn rồi nói:" À, là Nhị thập tứ lang à. Danh sách sau khi chú quan chẳng phải nên trình lên Thượng thư đô tỉnh sao? Ngươi đem tới đây chẳng lẽ định để cho lão đây chú giúp ngươi à? Mắt ta mờ rồi, đâu còn nhìn rõ mấy chữ nhỏ ri rí trên danh sách đó. "
" Không, không phải ạ.. "Bàn Thượng thư rút ra một bài thi." Thật ra vì cái này nên vãn bối mới tới. "
Tể tướng chấp bút hơi ngước mắt lên:" Đưa lên đây xem thử nào. "
Bàn thượng thư vội vàng dâng bài thi lên. Tể tướng chấp bút giở ra xem, con mắt ông ta nheo lại chầm chậm di chuyển từ trên xuống dưới. Ánh lửa dập dờn, Tể tướng chấp bút xem một lúc thì khẽ mỉm cười.
Lời văn hoa mỹ, mang chí kinh bang tế thế, kiến giải ích nước lợi quân cũng rất khá, là người tài có thể dùng.
" Hứa Tắc à? "Tể tướng chấp bút lại nheo nheo mắt." Ồ, chính là Hứa Tắc đã khiến cho Thượng thư tỉnh hai mươi bốn tào rối loạn đó sao? "
" Vâng, chính là hắn. "Bàn thượng thư liên tục gật đầu.
Tể tướng chấp bút cười nhưng không nói, ông ta đưa bài thi của Hứa Tắc cho hai vị Tướng công bên cạnh.
Một vị trong đó xem xong nói:" Nhân tài trị quốc mà chôn chân ở Bỉ bộ đúng là có chút đáng tiếc. "
" Tiếc thì tiếc nhưng người như vậy không dễ dùng! "Một vị khác phản đối.
" Chúng ta già rồi, có người trẻ tuổi lên không tốt thì là gì? Dù sao cũng không tới phiên chúng ta sử dụng, ông bận tâm có dùng được hay không làm gì. "
" Nói thì nói vậy, nhưng.. "
" Dạng như Luyện Hội còn dùng được, còn dạng người kiểu này có dùng thì dùng! Nhưng dùng xong phải bỏ. "
" Quá lời rồi? "Tể tướng chấp bút cuối cùng cũng lên tiếng, ông ta nhìn Bàn thượng thư:" Nhị thập tứ lang, ngươi đừng nghe mấy lão già này nói bậy, chuyện của Lại bộ thì ngươi cứ quyết định."Nói xong lại nháy mắt một cái.
Bàn thượng thư nghe thấy lời này, rầu rĩ gật đầu, ông ta hỏi mượn thư lại bên cạnh cây bút, nhẹ tay mở danh sách, viết xuống bên cạnh tên Hứa Tắc hai chữ.