Con Rể

Chương 35: Nhớ nhung da diết



Edit: Hikari2088

Địch ở trong tối, khó lòng phòng bị, cho nên không còn cách nào khác đành phải phòng ngự bên ngoài, giăng một mẻ lưới.

“Phòng ngự” tức là đám người hầu sẽ canh giữ bên trong Hứa phủ, ở ngoài sáng; mà “Lưới” là hơn mười hai cặp mắt bên ngoài Hứa phủ, ở trong tối.

“Đối phương khoảng chừng hai mươi người có bản lĩnh rất tốt, hình như là dư đảng của Lưu Sĩ Trung. Lần này hắn liên thủ với Tiết Lệnh Chi, e rằng là ôm tâm tư trả thù, muốn mượn cơ hội này để chặt đứt con đường làm quan của Minh phủ.” Lâm phó tướng vừa đi vừa nói:“Dự định ban đầu là sẽ bắt bọn chúng ngay tại Hứa phủ, nhưng do phát hiện tình hình hơi chậm, mà đối phương lại có nhiều người thân thủ vô cùng tốt. Vì sợ bất lợi cho phu nhân nên chúng tôi đã không động thủ, chỉ có thể lặng lẽ đi theo.”

“Bọn chúng hiện đang ở đâu?”

“Trong một xưởng ép dầu ở phía thành Tây.” Lâm phó tướng đáp “Bởi vì sợ gây ra động tĩnh quá lớn sẽ bị đối phương phát giác nên tôi chỉ chọn vài người có thân thủ tốt canh giữ gần xưởng ép dầu. Nhưng các giao lộ xung quanh đã bị quân ta chặn lại, trừ phi bọn chúng mọc cánh mới có thể thoát được.”

Tuy nói như vậy nhưng trong mắt Hứa Tắc không có chút thoải mái nào. Thời gian cấp bách, nàng vội vàng lên ngựa, chạy cùng Lâm phó tướng đến xưởng ép dầu thành Tây.

Lúc này Thiên Anh choáng váng tỉnh lại, muốn động đậy một chút lại phát hiện tay chân bị trói, hai mắt bị che lại không nhìn thấy gì cả, miệng cũng bị bịt kín. Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng bị như vậy, cho nên so với khi mới tới Mật châu bị kinh sợ thì mặc dù bây giờ nàng còn sợ hãi, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.

Trước đó Hứa Tắc đã tiết lộ cho nàng một ít kế hoạch, nên khi nàng bị bắt đã cảm nhận được nội ứng ở bên cạnh. Nàng hiểu rõ nguyên nhân lần trước bị bắt cóc là vì lấy nàng làm con mồi, những người đó thấy nàng rất quan trọng đối với Hứa Tắc nên sẽ dùng nàng uy hiếp Hứa Tắc để đạt mục đích của chúng.

Vì quá rõ tình hình trước mắt nên nàng mới muốn sớm cáo biệt Hứa Tắc. Nàng không phải không tin năng lực của Hứa Tắc, nhưng trên đời này có nhiều chuyện không thể nói trước được. Cho nên để tránh tiếc nuối, nàng tình nguyện chuẩn bị sẵn sàng.

Suy nghĩ đến tận đây, nàng chợt không còn sợ hãi nữa, dường như trở lại thời điểm bên sông Khúc, khi đó ngay cả chết nàng còn không sợ!

Xung quanh không một tiếng động, phía sau là vách tường cứng rắn, trong không khí có mùi dầu vừng nồng nặc xông vào mũi.

Là ở xưởng ép dầu à? Xung quanh không có ai sao? Tại sao không nghe được chút động tĩnh nào? Thiên Anh đứng lên, hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc suy nghĩ.

Nàng không biết Hứa Tắc mà nàng đang trông ngóng lúc này đã đến thành Tây rồi.

“Có sơ đồ của xưởng ép dầu không?”


Một giáo úy mang sơ đồ tới:“Có thì có nhưng không chi tiết lắm. Nơi này đổi chủ nhiều lần, bên trong cũng được xây dựng lại từng ấy lần nên không thể xác định trong đó có mật thất hay không.”

Hứa Tắc chỉ cúi đầu xem, không nói lời nào. Nếu như có mật thất thì sẽ vô cùng phiền toái, lỡ như bứt dây động rừng thì không chỉ Thiên Anh gặp nguy hiểm mà bọn họ cũng không thu hoạch được gì.

Lâm phó tướng nói:“Mặc kệ có mật thất hay không, các con đường ra vào đều đã được phái binh bảo vệ. Trừ phi bọn chúng đào đường hầm ra ngoài thành, bằng không là trốn không thoát! Hữu Lương! Mang theo người xông vào đó cứu phu nhân ra!”

“Khoan đã!” Hứa Tắc ngẩng đầu phản đối, không nói lý do.

“Minh phủ!”

Hứa Tắc lại hỏi:“Cổng thành bên kia vẫn chưa có tin tức sao?”

“Không có.” Lâm phó tướng trả lời,“Tôi đã dặn dò Dư giáo úy, một khi bắt được kẻ nào khả nghi sẽ lập tức mang tới đây.”

Hứa Tắc cho rằng những người này đưa ra yêu cầu “Không mở cổng thành”, tất nhiên sẽ sai đồng đảng chờ ở xung quanh đó nên nàng đã căn dặn giáo úy cẩn thận tuần tra ban đêm, nhưng đến bây giờ…… vẫn chưa có tin tức.

Bóng đêm dần buông xuống thành Cao Mật, khung cảnh vẫn yên lặng như trước. Tiếng báo canh vẫn thong thả vang lên, hầu hết mọi người vẫn đang say giấc, ngủ không biết trời đất là gì.

–*–*–*–*–*

Trong thành, Huyện úy Trần Thiên lo lắng đi qua đi lại, không biết nên làm như thế nào cho phải. Chúc Ký đứng bên cạnh cũng không biết nói gì. Trong bầu không khí u ám nặng nề thì chợt có tiểu binh xông vào báo tin:“Thiếu phủ! Có người cầm binh phù Thần Sách Quân đến! Đang ở dưới lầu!”

Trần Thiên xoay người nhíu mày, ném cái chén trong tay rồi tông cửa xông ra, chạy một mạch xuống lầu, bỗng chốc ngừng bước chân rồi thở dốc hai cái, trông thấy người tới thì vui mừng khôn xiết:“Thập thất lang!”

Vương Phu Nam không rảnh ôn chuyện với hắn, lập tức ném kẻ đang bị trói cho hắn:“Xin xử lý tốt.” Rồi hỏi:“Hứa Tắc ở đâu?”

Mọi chuyện cứ quấn lại với nhau, Trần Thiên đành phải cố gắng tiêu hóa. Hắn vừa nói “Minh phủ và Lâm phó tướng đến phía thành Tây rồi, nhưng họ không nói đi làm chuyện gì hết.” Sau đó quay đầu nói với lại tốt:“Gọi Dư giáo úy đến đây.”

Lại tốt chạy ra cửa, nhanh chóng gọi Dư giáo úy tới.

Dư giáo úy vừa vào cửa, Trần Thiên vội vàng giới thiệu:“Vị này là Thần Sách quân Vương tướng quân.” Dư giáo úy cẩn thận nhìn Vương Phu Nam, nhận binh phù của hắn để xác nhận rồi mới cúi chào.

Vương Phu Nam đi thẳng vào vấn đề:“Hứa Tắc đã xảy ra chuyện gì?”

Dư giáo úy do dự một hai, nhìn quanh một vòng, vốn định không cho phép người nào rời đi, lại thấy một người bị Vương Phu Nam bắt trói, đột nhiên nhíu mày:“Đó là?”

Vương Phu Nam nhìn kẻ đó, nói:“Người này mang cung tên đi loanh quanh cổng thành, vô cùng khả nghi nên phải giam lại.”

Dư giáo úy nghe vậy cả kinh, Minh phủ quả thật đã yêu cầu hắn để ý bên ngoài cổng thành xem có kẻ nào đáng nghi không. Hiện thời gian cấp bách, hắn lời ít ý nhiều:“Có kẻ xấu bắt cóc Minh phủ phu nhân để uy hiếp ngài ấy tử thủ thành Cao Mật. Hiện Minh phủ đã đến xưởng ép dầu thành Tây cứu người rồi! Trước đó Minh phủ đã chỉ thị thuộc hạ nếu phát hiện kẻ tình nghi thì áp giải tới thành Tây. Xin hãy giao người này cho thuộc hạ xử lý.”

Vương Phu Nam ném người qua, không có ý kiến lập tức bước ra cửa.

Trần Thiên còn chưa phản ứng kịp liền kéo Dư giáo úy đang muốn bước ra ngoài:“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Thiếu phủ không hiểu sao?” Dư giáo úy bắt lấy tên kia,“Người này chính là cơ sở ngầm, hắn thấy cổng thành mở sẽ bắn tên thông báo cho những người khác, còn đây là đồng bọn của đối phương! Minh phủ muốn bắt hắn chính là để hỏi rõ tình hình!”

(Cơ sở ngầm: người bí mật quan sát tình hình, khi cần thì có thể làm người dẫn đường)

Dư giáo úy nói xong liền tóm người nọ chạy nhanh đuổi theo Vương Phu Nam:“Tướng quân chờ đã, thuộc hạ đưa tướng quân tới thành Tây!”

–*–*–*–*–

Bên kia, mọi người đều sắp hết kiên nhẫn. Thời gian từ từ trôi qua, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, mà phía cổng thành lại không có chút tin tức càng làm người ta sốt ruột.

Hứa Tắc càng nóng lòng hơn nhưng cũng không để lộ ra ngoài.

Nàng chỉ vào sơ đồ rồi ngẩng đầu bố trí:“Phải phòng thủ toàn bộ cửa ra vào. Hữu Lương, ngươi mang theo ba người từ hướng tây tiến vào. Chỗ này là kho dầu, có khả năng là nơi giấu người lớn nhất cũng nguy hiểm nhất, phải cẩn thận. Nếu bị phát hiện thì bắn tên báo tin, người còn lại xông vào bắt người của đối phương, có thể bắt bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nếu đối phương chạy trốn vào mật thất thì phải ngăn chặn bốn phía ra vào. Đến lúc đó nếu bọn chúng dùng con tin để uy hiếp thì không nên dễ dàng đáp ứng cũng không nên tự tiện thả người đi, hãy nói phải chờ ta đến, nhớ kỹ chưa?”

Mọi người đều gật đầu.

“Cuối cùng, hãy chuẩn bị năm xe nước.”

“Chuẩn bị nước để làm gì thế?”

Hứa Tắc vỗ vỗ sơ đồ:“Đây là xưởng ép dầu, nếu bọn chúng dự tính cá chết lưới rách, thì thứ không thiếu nhất là nhiên liệu.”

Lâm phó tướng giật mình, vội vàng đi sắp xếp. Hứa Tắc mang theo người lặng lẽ đi vòng qua phía tây xưởng ép dầu. Nàng quan sát một lúc rồi nghiêng đầu liếc nhìn giáo úy Hữu Lương, giơ tay về phía trước, ý bảo động thủ.

Hữu Lương và đám thuộc hạ nhanh nhẹn leo tường vào viện. Bên trong tối om, yên tĩnh một cách kỳ lạ. Hứa Tắc đến cửa Tây, hai bên đều có binh lính đang chờ ở phía sau, sẵn sàng chuẩn bị phá cửa mà vào.

Thời gian dần qua, từng chút từng chút gây áp lực lên mọi người, nhưng bên trong lại không có tin tức nào.

Hứa Tắc bấm đốt ngón tay tính thời gian, nhíu chặt lông mày, bàn tay thả lỏng rồi nắm chặt liên tục. Lâm phó tướng ba chân bốn cẳng chạy tới, dùng thủ ngữ nói cho nàng biết mọi thứ đã an bài xong xuôi, chỉ chờ động thủ.

Trong lúc mọi người đang hết sức căng thẳng thì một mũi tên bay lên trời, Hỏa trưởng liền phá cổng:“Mau vào!”

Hứa Tắc xoay người thì thấy thuộc hạ của Hữu Lương thở hồng hộc chạy tới:“Minh phủ! Bọn họ xác thực có mật thất, nhưng thuộc hạ không tìm ra phu nhân! Phu nhân không ở cạnh bọn chúng!”

Lâm phó tướng nói:“Không thể nào! Phu nhân ở đây mà!”

“Nhưng thuộc hạ vẫn chưa trông thấy phu nhân!”

Hứa Tắc khẽ thở nhẹ, quay đầu bỗng thấy ánh lửa ngút trời trong xưởng ép dầu, không khí đều là mùi dầu vừng.

“Minh phủ!” Lâm phó tướng chưa kịp phản ứng thì Hứa Tắc đã xông vào đó.

Thiên Anh ở bên trong, Thiên Anh bị bọn chúng nhốt trong đó…… Hứa Tắc lập tức tiến về kho dầu. Thế lửa quá lớn nên bọn họ hoàn toàn không khống chế được, lại có thêm dầu, dầu lan đến đâu thì lửa cháy đến đó, mọi tầm mắt đều bị ngăn trở, nếu bước vào đó thì không thể trở lại được.

Nhưng trong kho dầu không hề có bóng dáng Thiên Anh, Hứa Tắc kêu gào ầm ĩ vẫn không nghe được tiếng trả lời.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên chợt thấy trên nóc kho dầu còn có một tầng, khúc cuối hình như có cửa ra vào, nhất thời giật mình — Thiên Anh ở trên lầu!

Ngọn lửa đã lan nhanh đến nóc nhà, Hứa Tắc vội tìm cái thang nhưng thế lửa quá lớn khiến nàng không thể lui về phía sau. Khói bụi làm nàng đau cả mắt lẫn phổi, dưới chân lại không biết vấp phải cái gì nên lảo đảo ngã xuống.

Xưởng ép dầu đã trở thành đám cháy, bọn lính chạy qua chạy lại không ngừng dùng nước dập lửa nhưng không hề biết Hứa Tắc đang bị vây trong kho dầu. Lâm phó tướng tiến đến chỉ vào kho dầu:“Hứa Minh phủ ở bên trong! Phải dập lửa ở nơi này trước!”

Ngay khi mọi người đang hết sức tạt nước dập lửa thì chợt có một người khiêng cái thang đến, tư thế muốn xông thẳng vào đám cháy.

Lâm phó tướng líu lưỡi, Dư giáo úy chạy đến nói:“Phó tướng! Chúng ta đã bắt được đồng đảng của đối phương! Hắn khai phu nhân bị nhốt trên lầu! Nhưng lửa thế này –” Hắn nói xong, mặc kệ thời tiết lạnh lẽo đến mức nước đóng thành băng liền xối một thùng nước lên đầu, chạy nhanh đến Vương Phu Nam:“Tướng quân có cần giúp một tay không?!”

“Cút ra ngoài! Đừng làm phiền ta!”

Vương Phu Nam thong dong bò lên lầu, mang Thiên Anh đang hôn mê xuống dưới, nhanh chóng đưa đến cửa, ho dữ dội rồi ngẩng đầu hỏi:“Hứa Tắc đâu?”

Lâm phó tướng bị dọa, vội la lên:“Tướng quân không thấy sao? Minh phủ ở bên trong đó!”

“Sao không nói sớm!” Vương Phu Nam bất chấp vết thương nhỏ trên người, vội vàng quay lại.

Hứa Tắc muốn đứng lên nhưng ngọn lửa đã cháy lan đến người nàng, khiến nàng không thể nhúc nhích, tiếng ho khan càng yếu ớt mỏng manh.

Men theo tiếng ho kia, Vương Phu Nam gian nan đi tới, hắn cuống quýt dập lửa trên y phục của nàng rồi cúi người xuống ôm nàng lên. Hứa Tắc hơi mở mắt.

Nàng cảm giác được quần áo ẩm ướt của hắn, lại cảm nhận được làn da ấm áp của hắn, nhưng lại không nói nên lời.

“Không sao đâu.” Vương Phu Nam lời ít ý nhiều, không lãng phí thời gian nữa, vội ôm nàng chạy ra khỏi đám cháy.

–*–*–*–*–*–*–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Vương Phu Nam: Hôm nay cặp lồng đựng cơm có chân gà, nghe nói là tổ tiểu táo của đạo diễn. nhưng mà ta bị cháy không nhẹ nha, không thể cho nhiều hơn sao, đây là tai nạn lao động mà!

(Tiểu táo:tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.