Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập

Chương 116: 116: Thái Độ Của Mỗi Người




Sự kiện cậu út nhà Leonard thách đấu một chàng trai Châu Á đã lên men một ngày nhưng vẫn chưa thấy đối phương phản hồi, truyền thông nước ngoài lập tức đặt ra đáp án cho chuyện này.

Chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất, ở trong mắt họ, hệ thống mạng của Việt Nam quá lạc hậu, thậm chí họ còn cho rằng nhiều nơi vẫn chưa có điện chứ đừng nói đến chuyện sử dụng mạng xã hội quốc tế, vì thế việc chàng trai kia không biết đến lời thách đấu này là bình thường.1
Thứ hai, họ đặt giả thuyết Công Nam đã biết được mình bị khiêu chiến, nhưng tự nhận bản thân không bằng, cho nên trốn tránh không dám lộ diện phản hồi.

Cả hai suy đoán đều được phần lớn giới truyền thông và học giả nước ngoài đồng tình, họ cho rằng một đất nước nhỏ như thế thì có thể sinh ra loại thần đồng gì, cùng lắm thì may mắn đoạt được một cái huy chương vàng IMO mà thôi, phải biết John từ nhỏ đã giành được đủ loại giải thưởng học thuật quốc tế rồi, nếu so ra hai người như trời và đất vậy.1
Tuy nhiên, ngay vào lúc họ đang đắc ý vì mình làm đúng thì người mà họ dùng hết lời để hạ bệ lại cho họ một đòn bất ngờ.

Cho cậu một cơ hội!
Thời buổi này thanh niên đều ngông cuồng như vậy sao?
Ngay lập tức, lời ứng chiến của Công Nam oanh tác khắp các diễn đàn học thuật và giải trí lớn nhỏ trên toàn thế giới, họ biết đa số thiên tài đều có sự tự cao của riêng mình, nhưng tự cao đến trình độ như cậu bé Châu Á này thì họ mới gặp lần đầu.

Chẳng lẽ cậu không sợ khi mình thua cuộc sẽ trở thành nỗi ô nhục cho cả quốc gia hay sao?
- Nam à, em đã đọc tin tức trên mạng chưa, em đừng vội quyết định, đây là chuyện lớn, em đi theo cô lên văn phòng một chuyến.

- Cô giáo chủ nhiệm Khánh Hằng hớt ha hớt hãi chạy từ bên ngoài vào, vừa tới nơi đã lập tức nói.


Đám học sinh vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng vì bài đăng ngông cuồng của Công Nam thì cô chủ nhiệm đã chạy vào báo tin, lúc này, cả lớp như ong vỡ tổ, hoang mang ôm lấy nhau mà gào lên:
- Muộn rồi cô ơi, Nam đã ứng chiến.

- Căng đét luôn Nam ơi, tui khoái ông quá1
- Ngầu dữ vậy mậy, phải khí phách thế người nước ngoài mới sợ mình chớ, mày yên tâm đi thi, tao bảo kê lo tiền trà bánh cho.

- Thua trận không thua thế, không biết kết quả thế nào cứ dằn mặt trước đã.

- Tui phải lên mạng xem phản ứng của mọi người mới được.

Cả đám học sinh nhảy nhót, bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với Công Nam, đám nhóc mới lớn này không hề suy nghĩ sâu xa chuyện này sẽ ảnh hưởng đến quốc gia ra sau, chúng chỉ biết đây là cuộc chiến giữa hai học sinh và chúng ủng hộ bạn cùng lớp của mình mà thôi, một vài người vốn không thân với cậu không bày tỏ ý kiến gì, họ cho rằng bây giờ cậu càng phách lối thì sau này sẽ càng mất mặt.

Cô Hằng nghe xong mấy lời bàn tán của đám học sinh thì biết Công Nam vừa phản hồi lời khiêu chiến, mình đã đến chậm một bước rồi.

Cô khẽ thở dài, sau đó nói với Công Nam:
- Thôi, em đi theo cô lên phòng hiệu trưởng một chuyến đi.

Công Nam gật đầu, hai cô trò cùng nhau rời khỏi lớp học.

Đến phòng hiệu trưởng, Công Nam không ngờ mình lại gặp một nhân vật lớn.

Thấy hai cô trò đến, thầy hiệu trưởng vội gọi vào, cô Hằng nói:.

Truyện Sủng
- Thầy ơi, Nam nó đồng ý ứng chiến rồi.

Thầy hiệu trưởng và vị nhân vật lớn kia kinh ngạc nhìn Công Nam, người nọ hỏi:
- Cháu có nắm chắc phần thắng không? Phải biết mặc dù bề ngoài đây chỉ là chuyện giữa hai thiếu niên, nhưng ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng để danh tiếng sau này của cháu đấy.

Công Nam nghe xong mỉm cười, cậu cứ cho rằng người này sẽ cảnh báo cậu vì bộ mặt của quốc gia, nhưng có vẻ cậu đã đặt nặng vấn đề quá rồi.


- Thưa ông bộ trưởng, cháu hiểu mức độ ảnh hưởng của sự kiện lần này, nếu cháu đã chấp nhận ứng chiến thì cũng có năng lực gánh vác thất bại ạ.

Người nọ nghe xong lập tức gật đầu tỏ ý hài lòng.

- Khá lắm chàng trai, nếu cháu đã nói thế thì chú ủng hộ hết mình, à mà đừng gọi ông bộ trưởng gì đó, gọi chú là chú Minh được rồi.

Công Nam ngoan ngoãn sửa miệng:
- Dạ, chú Minh.

- Tốt lắm, chú nghe nói sắp tới cháu sẽ tham gia thi một lúc hai môn Olympic nhỉ? May mà cuộc thi siêu trí tuệ diễn ra sau hai cuộc thi, nhưng thời gian cũng không quá thư thả, gần như thi Olympic xong cháu sẽ phải tham gia trận đấu vòng loại tại nước A luôn, cháu có chịu được lượng công việc nặng nề như thế không?
Công Nam không nghĩ ngợi gì nhiều mà đáp:
- Cháu sẽ sắp xếp được ạ, thật ra cuộc thi đó cũng không cần chuẩn bị gì nhiều, chủ yếu là khả năng của bản thân, hơn nữa khoảng cách từ IPhO đến siêu trí tuệ có tận một tuần, bao nhiêu đó đủ để cháu nghỉ ngơi rồi.

Bộ trưởng Minh nghe xong lại khen ngợi Công Nam một hồi, sau đó không bao lâu ông ấy rời đi, còn hiệu trưởng và cô Hằng thì làm người tượng cả buổi trời, trong lòng không khỏi cảm khái Công Nam trò chuyện với người có địa vị cao như thế lại không tỏ ra lúng túng sợ hãi gì, quả thật không giống một học sinh cấp ba chút nào, xem ra sau này cậu sẽ trở thành người làm chuyện lớn rồi đây.

Bên kia đại dương.

Trong một lâu đài nguy nga tráng lệ trên một căn đồi.

- Ha ha ha, quá thú vị, anh họ à, cậu ta quá thú vị, em gấp không đợi nổi muốn được chạm trán với cậu ta rồi.


John vừa cầm điện thoại xem bài đăng phản hồi của Công Nam vừa cười phá lên, trong ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, cậu ta nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Công Nam đầy thích thú cứ như đang nhìn một món đồ chơi mới lạ vậy.

- Anh họ à, lần trước em mở lời với Princeton mời cậu ta đến làm học viên danh dự, nhưng cậu ấy từ chối, em đã buồn rất lâu, lần này cậu ấy đến nước A, anh nhất định phải giữ chân cậu ấy lại cho em đấy.

John lay cánh tay thanh niên đang đứng bên cạnh mình, trong lòng thầm nghĩ chàng trai kia ham học như vậy, nếu cậu đến đây, chỉ cần anh họ lấy danh vọng địa vị trong giới học thuật ra trao đổi, chắc chắn cậu sẽ lựa chọn ở lại, như vậy mỗi ngày cậu ta đều có thể đến gặp cậu rồi, đã một năm không gặp, búp bê kia khiến cậu ta nhớ mãi không quên cho đến tận bây giờ.

Stept mỉm cười đặt bàn tay to rộng lên đỉnh đầu của John nhẹ nhàng vuốt vài cái, sau đó dùng giọng điệu dịu dàng trầm ấm, nói:1
- Em yên tâm, anh nhất định sẽ giữ chân cậu ta ở lại chơi với em.

John vui vẻ ôm lấy eo của Stept hô lên:
- Cám ơn anh.

Stept lại mỉm cười tiếp tục vuốt tóc John, nhưng ở nơi John không nhìn thấy, trên gương mặt của anh ta hiện rõ sự điên cuồng.1
Hừ, nếu chỉ là một món đồ chơi, vậy thì chỉ cần làm đúng bổn phận của đồ chơi, mà đồ chơi thì không cần phải có não.1
- -
Lời của Gừng: Thật ra bình luận của mỗi người Gừng đọc hết ấy, mà không trả lời hết được, nhưng Gừng sẽ thích hết không chừa ai nha, yêu mọi người!1.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.