Andrew lái xe đưa Trường Quân và Công Nam trở về nhà riêng của anh, sau đó tự mình tìm một góc ẩn thân.
Công Nam đỡ Trường Quân vào phòng, rót cho anh một ly nước ấm, đợi anh uống xong, cậu mới nắm lấy tay anh, hỏi:
- Anh thật sự muốn hợp tác với quốc gia sao? Anh không sợ à?
Trường Quân nằm trên giường, giơ tay véo nhẹ vào gò má của Công Nam, mỉm cười đáp:
- Nếu ngay cả việc hợp tác với chính đất nước của mình mà còn sợ thì anh dám làm ăn gì với ai nữa, với cả gia đình của chúng ta có truyền thống cống hiến cho tổ quốc, chú ba chú tư đều tham gia vào chính giới lẫn quân sự, anh sẽ không làm ra bất cứ hành vi nào tổn hại đến lợi ích và sự an toàn của người nhà.
Công Nam gật gù tỏ vẻ đã hiểu, thật ra hiện giờ chuyển giao công nghệ cho chính phủ cũng không có vấn đề gì, sau khi phát hiện ra bè phái và thân phận của Văn Xuân, 001 đã khóa chặt thông tin của gã để tiện bề theo dõi, cho dù còn sống, gã cũng sẽ không làm nên trò trống gì.
Nếu như có thể mượn công nghệ tiên tiến này đẩy mạnh sự phát triển của đất nước, cậu cũng cảm thấy rất tự hào.
Tuy nhiên có điều Công Nam không biết đó chính là Trường Quân chỉ chuyển giao công nghệ tạo ra nguồn năng lượng cực lớn, còn phát minh dịch chuyển tức thời, anh không dại mà đưa đi, bởi vì rất có thể trong tương lai, nó sẽ trở thành con át chủ bài bảo vệ cả nhà anh.
Thân là một người kinh doanh, anh luôn chừa đường lui an toàn cho mình.
Còn về phần Văn Xuân, anh không nghĩ một trí năng nhân tạo được lập trình máy móc như 001 sẽ giải quyết triệt để được nhân loại mưu mô xảo quyệt như gã, xem ra thời gian sắp tới phải cảnh giác hơn rồi.
…
Sau hơn một tuần vượt dự kiến ở nước ngoài, Công Nam phải bịn rịn lưu luyến rời xa cái ôm ấm áp của Trường Quân mà đến trường học và dĩ nhiên lại được tiếp thu một màn chào đón nồng nhiệt của các bạn học đáng yêu.
Mặc dù vắng mặt trong thời gian dài, nhưng khi vào lớp thái độ học tập của Công Nam quá tốt cho nên các thầy cô cũng không bắt bẻ gì, đặc biệt là môn Ngữ Văn, thầy Cường cảm thấy cậu học sinh khối A này vô cùng chăm học môn của mình, khả năng xây dựng bài cực tốt, trong lòng thầy ấy vui như mùa xuân đang về vậy, vì thế đi đâu thầy ấy cũng khoe, đến nỗi tổ giáo viên ba môn Toán, Lý, Hóa đều phải ê răng, thậm chí giáo viên đang dạy môn Vật Lý của lớp 12-1 phải chạy đến tìm thầy Hưng bày tỏ quan ngại rằng Công Nam sẽ chuyển sang khối C học, làm hại thầy Hưng hoảng hốt gọi cậu ra một góc của căn tin gặp riêng để hỏi chuyện.
Nghe xong lo lắng của thầy Hưng, Công Nam vừa buồn cười vừa cạn lời, cậu nói:
- Thầy đừng lo lắng, em không nhảy khối đâu, thầy cũng biết môn Văn luôn là sở đoản của em mà, năm nay thi tốt nghiệp bắt buộc phải có môn này lại còn nhân đôi hệ số, bởi vì không tự tin cho nên em mới dành nhiều thời gian cho nó hơn, còn những môn chính, chẳng lẽ thầy không tin khả năng của em sao?
Thầy Hưng nghe vậy thoáng an tâm, đồng thời cũng cảm thấy bản thân lo lắng thái quá, cậu học trò này của mình chín chắn như thế thì sao có thể lựa chọn sai lầm ngay thời khắc mấu chốt được chứ.
Hai thầy trò ngồi nói chuyện với nhau một lúc, chuông báo vào học vang lên Công Nam mới được thả về lớp, lúc đi trên hành lang, cậu vô tình đụng phải Bảo Trân, nhưng cô bé nhìn thấy cậu lại xụ mặt lướt qua giống như người xa lạ.
Vốn dĩ ngay từ đầu hai bên đã không hòa thuận, cho nên mặc kệ thái độ của Bảo Trân tệ đến mức nào, Công Nam cũng không mảy may quan tâm, cậu đâu thể ép người trên toàn thế giới này phải thích mình chứ.
Tuy nhiên, khi tan học, Công Nam lại vô tình bắt gặp Bảo Trân lên một chiếc xe khác với Bảo Đức, nhìn kỹ thì tài xế là một người phụ nữ.
Công Nam vội vàng kéo Bảo Đức lại, hỏi:
- Sao Trân không đi chung xe với ông vậy? Chiếc xe đó của ai?
Bảo Đức nhìn theo hướng chỉ tay của Công Nam, tặc lưỡi một cái rồi đáp:
- À, đó là xe của cô út đấy, từ đầu năm học tới nay nó ít khi đi chung xe với tôi về nhà lắm, cô út thường xuyên tới trường đón nó tới nhà của cô chơi, bé Hân cứ bám con Trân suốt, mẹ tôi thấy hai chị em thân thiết, mà cô út cũng lo cho con bé ăn uống đầy đủ nên kệ luôn, ở chơi chừng nào về thì về.
Công Nam vừa nghe đến cô út Nhã Lan thì lập tức giật mình, cậu gần như đã quên người cô này rồi, cô ta chính là vợ của Văn Xuân kia mà.
Sau khi trải qua sự kiện Trường Quân bị Văn Xuân bắt giam, cậu có thể tổng kết lại rằng gã ta yêu thích Trường Quân một cách biến thái vặn vẹo cho nên đã giết chết cha mẹ của anh, thậm chí cưới cô út Nhã Lan chỉ để muốn gần anh, nói vậy, cô ta cũng là người bị gã ta lừa dối hay thực chất đã biết sự thật ngay từ đầu rồi.
Nếu là vế đầu thì cậu còn có thể thông cảm được, nhưng nếu đáp án thuộc vế sau… thân là em gái lại nhẫn tâm tiếp tay cho kẻ đã giết anh ruột và chị dâu, thậm chí còn sống cùng gã bao nhiêu năm trời, mặc cho gã muốn tiếp tục hại cháu trai của mình thì quả thật quá tàn ác rồi.
Mà nay cô ta lại muốn lôi kéo Bảo Trân, nếu nói trong chuyện này không có điều mờ ám, đánh chết cậu cũng không tin.
Không được, Bảo Trân còn nhỏ như vậy, lại là con gái, va vào chuyện này sẽ càng nguy hiểm, độ biến thái của gã Văn Xuân kia khỏi cần bàn cãi, nếu họ lấy cô bé ra uy hiếp Trường Quân bắt anh thỏa hiệp thì phải làm sao, cậu tuyệt đối không để chuyện này xảy ra, sóng gió trong thời gian qua đối với hai người đã quá đủ rồi.1
Nghĩ đến đây, Công Nam âm thầm hạ quyết tâm, sau khi học xong tiết phụ đạo buổi chiều, cậu nói với Bảo Đức rằng mình muốn đến nhà chú thím tư để kèm cậu ta học, cậu cảm thấy thành tích của thằng nhóc này lại bắt đầu tụt dốc rồi.
Ban đầu Bảo Đức còn kháng cự, nhưng Công Nam lại buông lời tuyệt tình:
- Bản thân ông trì trệ cũng thôi đi, đừng kéo Thành Công theo cùng, tự ông ngẫm lại thời gian qua tiến độ học tập của cả hai như thế nào, Thành Công khác ông, nó còn kỳ vọng của gia đình đặt trên vai nữa, có lẽ ban đầu nó thích ông sẽ không cảm thấy gì, nhưng sau này lỡ như nó hối hận rồi hai ông quay sang chì chiết nhau thì phải làm sao?1
Bảo Đức nghe vậy trong lòng thoáng buồn, trong thời gian yêu đương nồng nhiệt, hai người chỉ muốn quấn chặt lấy nhau, thành tích học tập đúng là đã bị kéo xuống, năm nay lại cuối cấp, nếu cứ tiếp tục tình trạng này, khả năng đậu đại học của hai người sẽ khá khó.
Với gia cảnh của Bảo Đức, không học đại học vẫn còn con đường khác để phát triển, nhưng một gia đình công nông như nhà của Thành Công thì không như vậy, không học đại học, cậu ấy chỉ có thể ra xã hội làm công, cậu ta nên sớm nhận ra mới đúng.
Bảo Đức thở dài, uể oải nói:
- Thôi được rồi, học thì học, nhưng kêu anh yêu của tôi học cùng mới được, bọn tôi phải cùng tiến.1
Công Nam vừa nghe hai chữ “anh yêu” thì lập tức rùng mình, trẻ con bây giờ táo bạo vậy sao? Cậu còn chưa dám gọi Trường Quân là anh yêu đâu đấy.1
Cứ thế, ba đứa con trai cùng ngồi vào xe đến nhà của Bảo Đức học bổ túc, trên đường đi, Công Nam gọi điện cho Trường Quân thông báo tình hình, Bảo Đức ngồi bên cạnh trêu:
- Ông bao nhiêu tuổi rồi mà đi đâu cũng báo cáo với ông Quân vậy, tôi thân là em họ ruột mà còn chưa dính anh trai bằng ông, không nói người ta còn tưởng hai người là người yêu của nhau nữa đấy.
Công Nam liếc xéo cậu ta không trả lời, thầm nghĩ nếu cậu ta mà biết mấy lời nói bậy bạ của mình là sự thật thì chắc sốc lắm đây, biết đâu còn bày sạp coi bói luôn không chừng.1
Khi chiếc xe chở ba người đến trước cổng nhà của Bảo Đức thì đúng lúc Bảo Trân cũng được tài xế nhà bà cô Nhã Lan đưa về, nhìn thấy ba người, cô bé hất mặt hứ một cái rồi chạy ù vào bên trong, Bảo Đức vò đầu nhăn mặt nói:
- Chắc nó tới tuổi dậy thì cho nên tưng tửng vậy đấy, ông đừng để ý.1
Thân làm anh trai, cậu ta cũng cảm thấy dạo gần đây em gái của mình có hơi… ừm… chướng khí, mỗi khi mẹ hay cậu ta nhắc tới Công Nam, con bé đều tỏ ra khó ở cáu gắt, không biết vì nguyên nhân gì mà con bé lại ghét cậu đến vậy nữa.
Bà Hương nghe tin Công Nam muốn bổ túc cho con trai mình thì vui mừng hết cỡ, sau khi lùa ba chàng trai vào phòng, bà ấy bèn tức tốc chuẩn bị nào là bánh kẹo trái cây nước uống, không thiếu một thứ gì khiến Công Nam và Thành Công ngại ngùng không thôi.
Mà trong một góc của hành lang, Bảo Trân nhìn chằm chằm vào căn phòng của anh trai mình, miệng lẩm bẩm:
- Quân giết người, đồ ác độc, anh sẽ không sống yên ổn được đâu.1.