Bảo Đức trốn trong nhà Công Nam hai ngày, vừa ăn một bụng cơm chó vừa phải sống thấp thỏm vì không liên lạc được với Thành Công.
Trong hai ngày này, cậu ta không dám đến trường, mỗi một giây trôi qua đều dài như một thế kỷ, mà trùng hợp Công Nam cũng xin nghỉ để cùng Trường Quân đến đảo Jazz tiến hành một số lý luận nghiên cứu, trong nhà chỉ còn lại một mình Bảo Đức.
Đến ngày thứ ba, rốt cuộc không nhịn được nữa, Bảo Đức bèn xách ba lô lên chạy tới trường học để tìm gặp Thành Công.
Thời gian quay trở ngược lại một ngày trước khi Công Nam xin nghỉ.
- Cái gì? Năm nay em định không tham gia IMO? Tại sao vậy Nam? Chẳng lẽ do kỳ thi tốt nghiệp sắp tới khiến em chịu áp lực? Thầy đã nói rồi, chỉ cần em gật đầu, Đại Học Bách Khoa sẽ gửi thư mời nhập học cho em ngay, em không cần phải tham gia thi tốt nghiệp.
Trong điện thoại, giọng của thầy Nghiêm vô cùng gấp gáp, hai lần đoạt giải nhất IMO, khi chỉ mới mười bảy tuổi, một học sinh tiềm năng và bản lĩnh như vậy, tại sao lại phải vì kỳ thi tốt nghiệp cỏn con mà từ bỏ việc thi đấu quốc tế chứ?
Chẳng lẽ đứa nhỏ này học nhiều quá cho nên đầu óc lú lẫn rồi?
Công Nam nghe ra thầy Nghiêm đang nóng nảy, bèn nhanh chóng giải thích:
- Không phải, bởi vì hiện tại em đang nghiên cứu một dự án, e rằng không thể trích thời gian ôn tập đi thi, nếu quá cuỡng cầu có lẽ sẽ khiến kết quả thi không được tốt, đến lúc đó chuyện sẽ càng tệ hơn.1
Thầy Nghiêm nghe Công Nam đang nghiên cứu dự án mới thì cảm xúc mới bình thản được một chút, nhưng vẫn cố gắng khuyên nhủ một phen.
- Bây giờ danh tiếng của em trong giới học thuật đã có chút chỗ đứng, nếu em không đi thi đấu nốt lần này, thầy sợ em sẽ bị công kích đấy Nam.
- Dạ em biết, nhưng em đã quyết định rồi, dù sao giới học thuật dùng cái đầu để phân định cao thấp chứ không phải mấy trò lèo lái truyền thông này, hơn nữa em sẽ không để dư luận mất khống chế gây tổn hại cho danh dự của bản thân.
Thầy Nghiêm thở dài:
- Thôi, em quyết định rồi thì thầy cũng không ép em nữa, nhưng nếu em có thời gian, hãy đến truyền thụ kinh nghiệm cho những tuyển thủ khác.
Công Nam lập tức đồng ý, bản thân cậu cũng hy vọng đội nước nhà sẽ giành thứ hạng cao trên đấu trường quốc tế, cho nên mặc dù lần này không tham gia, cậu vẫn sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ đội nước nhà.
Bên trong văn phòng giáo viên, thầy Nghiêm cúp mày xong bèn thở dài, thầy Hưng thấy thế bèn hỏi:
- Ông vừa gọi điện cho Nam hả? Tôi nghe cái gì mà không đi thi, thằng bé không thi IMO năm nay sao?
Thầy Nghiêm liếc xéo ông bạn già của mình, nói:
- Ông biết rồi còn cố hỏi, đừng tưởng tôi không nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của của ông.
Thầy Hưng bị vạch trần cũng không che giấu nữa mà bật cười ha ha:
- Tôi xấu xa vậy sao? Nhưng ông đừng bi quan, năm nay tụi nhỏ toàn học sinh xuất sắc, danh tiếng trên đấu trường quốc tế cũng rất cao, đâu như mấy đứa bên tôi, ngoại trừ Nam ra, có ai xuất sắc đâu?
Thầy Nghiêm tức giận mắng:
- Vì năm nay trường mình, ngoài Nam ra còn ai thi nữa đâu chứ?
Dù vậy, chỉ cần một mình Nam đi thi thôi trường Quang Huy cũng đã nổi tiếng theo rồi, ông già này nhặt được của hời mà còn khoe mẽ đây mà.
- Ha ha nào có, chắc là Nam tự tin với môn của tôi hơn thôi mà.
Reng reng reng…
Chuông điện thoại của thầy Hưng vang lên.
- À hà, tôi nghe máy cái đã.
Thầy Hưng móc điện thoại ra, trên màn hình hiển thị số điện thoại của Công Nam, nụ cười trên mặt thầy lập tức tịt ngỏm, một dự cảm chẳng lành lập tức xuất hiện trong lòng thầy.
- A lô, gọi thầy có việc gì vậy Nam?
Giọng của Công Nam truyền qua điện thoại:
- Em muốn xin phép sẽ không tham gia thi IPhO năm nay ạ.
- Ha ha… Em nói đùa hả Nam? - Thầy Hưng cố gắng gượng cười, hành động này thu hút sự chú ý của thầy Nghiêm, thầy ấy lập tức sáp lại gần nghe lén.
- Dạ em xin lỗi thầy, nhưng hiện tại em đang nghiên cứu một dự án quan trọng, có lẽ sẽ không có thời gian tham gia, tuy nhiên thầy cứ yên tâm, em sẽ hỗ trợ các bạn khác thi đấu, tuyệt đối không giấu nghề.
Hừ, câu sau mới nói một lần đã quen miệng quá chừng, thầy Hưng thầm nghĩ.
- Năm nay trường mình ngoài em ra, còn ai thi nữa đâu.
Công Nam: …
Mình quên mất tiêu luôn, cứ thuận miệng lặp lại hứa hẹn với thầy Nghiêm mà quên mất chuyện này.
- Em xin lỗi thầy.
Thầy Hưng thở dài, nói:
- Thôi, mục đích cuối cùng của con đường học thuật này là sáng tạo ra giá trị của trí tuệ, việc thi thố gì đó chỉ củng cố thêm hành trang cho em tiến xa trên con đường này thôi, thầy luôn ủng hộ em tham gia nghiên cứu, em đừng suy nghĩ nhiều.
- Em cám ơn thầy.
Thầy Hưng buồn bã cúp điện thoại của Công Nam, vừa mới quay lại đã thấy thầy Nghiêm đang ôm bụng cười.
- Cười gì mà cười, Nam cũng có thi IMO đâu.
Thầy Nghiêm lập tức ngưng cười, từ trong mắt đối phương, cả hai đều nhìn ra sự bất đắc dĩ, có học trò quá ưu tú, đến cả khuyên nhủ cũng không dám mở lời, bởi vì chuyện cậu làm còn lớn lao hơn việc đi thi nhiều.
Sau đó không bao lâu, chuyện Công Nam không tham gia thi đấu bất cứ môn Olympic nào nhanh chóng được truyền lên mạng, tạo nên cuộc thảo luận không nhỏ.
Cư dân mạng trong nước không quá khắt khe với chuyện này, vì quyền tham gia thi đấu là của cá nhân Công Nam, nhưng mạng xã hội và truyền thông nước ngoài lại không cho rằng như thế, hàng loạt bài báo mạng, báo giấy được xuất bản ở khắp các quốc gia đều bày tỏ sự nghi ngờ của mình về việc này.
[Liệu rằng vị tuyển thủ thiên tài này của Việt Nam có còn sống hay không?]1
Một chủ đề trên diễn đàn Reddit tưởng chừng như ngớ ngẩn và sẽ chẳng có ai quan tâm này bỗng nhiên lại được hàng triệu người hưởng ứng, bởi lẽ có rất nhiều bài viết trong chủ đề này nói rằng Công Nam đã bị bọn cướp tấn công trên đường đến nước A thi đấu và lúc trở về lại bị cướp thêm một lần nữa.
Những người đăng bài nói rằng Công Nam thật sự đã chết, người đang sống ở Việt Nam hiện tại chỉ là thế thân và đương nhiên người này sẽ không có trí tuệ để đi thi đấu thay cho cậu.1
Mặc dù vô số người Việt Nam là bạn bè và người quen biết của Công Nam đã vào chứng minh rằng cậu không gặp vấn đề gì và vẫn đi học bình thường, thậm chí giáo viên trong trường đứng ra nêu rõ nguyên nhân Công Nam không đi thi là bởi vì có việc riêng nhưng những người tin vào thuyết âm mưu lại không nghe, hình tượng thi đấu quá xuất sắc của cậu đã quá khắc sâu vào tâm trí của họ, vì thế họ chỉ tin điều họ muốn tin và chủ đề này nhanh chóng được đẩy lên đỉnh điểm.
Bởi vì Công Nam không đi thi, cho nên rất nhiều sự suy đoán vô căn cứ về cậu vẫn bị mọi người truyền tải cho nhau thông qua internet, đặc biệt là khi các hacker đã vào cuộc truy tìm vị trí hiện tại của cậu nhưng lại không cho ra kết quả nào càng khiến mọi người thêm phấn khích về chủ đề liệu cậu bé thiên tài kia còn sống hay đã chết.
Tại một tòa biệt thự ở nước A xa xôi, một thiếu niên trẻ tuổi tức giận đập phá đồ đạc ở xung quanh.
- Chết tiệt, sao cậu ta lại không tham gia? Tôi đã quyết tâm sẽ thắng cậu ta trong năm nay, nhưng cậu ta lại bỏ cuộc trước, thật quá đáng!
Thiếu niên tiếp tục đập phá đồ đạc, cậu ta chính là tuyển thủ thi đấu giành giải hai IPhO năm rồi và đã thua Công Nam với khoảng cách điểm số vô cùng thê thảm, năm nay cậu ta đã mời giáo sư tiến sĩ về dạy cho mình, quyết tâm năm nay phải đánh bại Công Nam, vậy mà bây giờ lại nghe tin cậu không tham gia.
Vậy cậu ta tham gia còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
- Cậu ta không tham gia, chẳng phải cậu sẽ là người thắng tuyệt đối sao? - Lão quản gia vội vàng khuyên nhủ.
- Tôi không cần, tôi chỉ muốn đánh bại cậu ta, nếu cậu ta không tham gia, tôi sẽ mãi là người thua cuộc, tôi không cần biết, các người phải làm cậu ta đi thi, nếu không tôi sẽ tuyệt thực.
Cả tòa biệt thự nháo nhào hết cả lên, tuy nhiên tình trạng này lại xuất hiện ở một vài nơi khác, bởi vì năm nay là năm cuối, Công Nam không tham gia đồng nghĩa với việc họ đã mất đi cơ hội đánh bại vị thiên tài này.
Trên đảo Jazz, sau khi Công Nam biết được những tin tức này thì đã ôm bụng cười to một lúc lâu, bởi vì cậu không ngờ sẽ có ngày mình được ngồi chễm chệ trên diễn đàn Reddit nổi tiếng với những chủ đề kỳ bí của thế giới, hơn nữa lập luận càng không thể chê vào đâu được.
- 001, cậu nhìn xem, với tình trạng thế này, ngày tôi trở thành vĩ nhân gì đó còn xa không?
[Ký chủ, vĩ nhân khác với đối tượng tai tiếng.]
- Tai tiếng gì chứ? Là nổi tiếng! - Công Nam lập tức sửa lời 001.
[Hừ, nhưng mức độ thảo luận hiện tại rất tốt cho bước nhảy sắp tới của ký chủ, chỉ cần lý luận nơ ron thép thành công, ký chủ sẽ tạo nên dấu ngoặc hoàn toàn mới cho nhân loại, đến lúc đó, ký chủ sẽ thấy thế nào là sự tôn thờ dành cho trí tuệ.]
Công Nam nghe xong lại không hề mơ mộng đến viễn cảnh đó, thứ làm cậu hứng thú chính là liệu bản thân có làm được dự án này hay không, nếu thành công, cho dù tương lai con người có tạo ra thế hệ robot tiên tiến đến cỡ nào thì cũng sẽ không bị nó phản bội và tiêu diệt được..