\[Hệ thống trí năng đang dao động mạnh!\]
\[Nhiễu từ trường 60%, 70%, 80%! Cảnh báo hư hỏng!\]
\[Đường truyền không gian đã sửa xong! Phục hồi trong 5, 4, 3, 2, 1! Tích! Thành công ký gửi sinh vật trí tuệ!\]
\[Hệ thống đang trong quá trình nâng cấp giai đoạn hai nhiệm vụ, xin chờ đợi trong giây lát.
\]
\[Nâng cấp thành công! Trí năng nhân tạo thuộc hành tinh WR5390 mang mã số 001 rất hân hành được tiếp tục phục vụ ký chủ.
Mong ký chủ cố gắng hoàn thành mục tiêu đã đặt ra, xin cảm ơn!\]
\- Bác sĩ, máu bầm đã được lấy ra, di chứng não cũng không lớn, ca phẫu thuật vô cùng thành công.
\- Thật quá tốt rồi! Một đứa nhỏ tốt như vậy không nên xảy ra chuyện thế này.
\- Đã không còn nguy hiểm tính mạng, nhưng chân của cậu ấy! Sợ là sau này khó mà đi lại bình thường được.
\- Y học phát triển như thế, có lẽ sẽ có kỳ tích!
!
Đầu của Công Nam rất đau, mọi thứ trống rỗng, cả người như bị một tảng đá lớn đè nặng, chân tay không thể nhúc nhích, nghe thấy tiếng thông báo liên tục của hệ thống, nghe thấy bác sĩ nói phẫu thuật thành công, cậu vui mừng vì mình thoát chết đồng thời hệ thống cũng đã nâng cấp thành công, cuối cùng cậu cũng có thể thả lỏng rồi, lúc này, cậu đang cố mở mắt ra, nhưng mí mắt rất nặng, càng cố sức mí mắt càng đóng chặt.
\- 001, 001 cậu có ở đó không?
\[001 có mặt, bây giờ ký chủ đang trong tình trạng hôn mê, sẽ không tỉnh ngay được đâu.
\]
Công Nam nghe xong cũng không cố giãy giụa muốn mở mắt nữa, dùng ý thức hỏi hệ thống:
\- Lúc nãy họ nói chân tôi không đi lại bình thường được nghĩa là tôi bị què sao? Không đúng, bây giờ tôi vẫn cảm nhận được cơn đau ở chân mà.
\[Ký chủ vẫn nên bổ túc thêm môn ngữ văn.
\]
\- Ý gì đây?
Tự dưng đả kích một học sinh dở văn như cậu làm gì?
\[Họ nói không đi lại bình thường chứ không nói liệt hẳn.
\]
Công Nam sửng sốt, lúc này mới hiểu ra.
\- Ý cậu là tôi sẽ bị thọt?
Trong đầu Công Nam hiện lên cảnh tưởng lúc bản thân còn ở cái tuổi cởi truồng tắm mưa thường xuyên chạy theo sau lưng một anh trai bán hàng rong bị thọt lêu lêu chọc quê người ta, làm anh ấy xấu hổ đến nỗi sau này không dám vào xóm cậu bán đồ nữa.
Bây giờ vật đổi sao dời, Công Nam mới thấm thía cái gì gọi là quả báo nhãn tiền.
\[Dân cư của hành tinh WR5390 không ai bị tàn tật.
\]
Trong lúc Công Nam chán nản tự vấn tội lương tâm thì bỗng nhiên 001 nói ra một câu không đầu không đuôi, thế nhưng Công Nam lại nghe ra hàm ý trong đó.
\- Ý cậu là chân thọt của tôi có thể chữa được?
\[Chỉ cần cậu trả đủ điểm học tập là được.
\]
Công Nam nghe tới đây lập tức nhớ đến hình thức cho vay ăn lời cắt cổ của hệ thống, cậu mới vừa trả hết nợ không được bao lâu, còn chưa kịp ăn mừng vì thoát khỏi chủ nợ bất lương thì bây giờ lại bị nó dụ dỗ lôi kéo cậu tiếp tục đi vào con đường vay mượn nợ nần.
Trong lòng vô cùng muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến sau này đi đứng không tiện thì làm sao xứng đáng đứng bên cạnh anh Quân, làm sao thoải mái bay nhảy được thì Công Nam lại động lòng trước đề nghị của hệ thống.
\- Bao! bao nhiêu điểm?
\[Thân thể là tiền vốn, muốn trở thành vĩ nhân thì sức khỏe cũng trở thành hạng mục được hệ thống quan tâm hàng đầu, vì vậy, hệ thống tính giá rẻ cho ký chủ.
Gói thường: 50.
000 điểm học tập \(quá trình phục hồi: 1 năm.
Gói VIP: 500.
000 điểm học tập \(quá trình phục hồi: 1 giây.
\)\]
Công Nam nghe hệ thống nói xong thì thở phào nhẹ nhõm, cái giá này vẫn nằm trong phạm vi cậu có thể chấp nhận được, nhìn hai gói dịch vụ, cậu lập tức quyết định chọn gói thường.
Chờ một năm mới hồi phục cũng không quá lâu, hơn nữa, cậu còn cảm thấy như vậy mới hợp lý, ngã từ lầu ba xuống không chết đã là may mắn lắm rồi, nếu chân tay vẫn lành lặn thì mới có vấn đề đấy.
Nói không chừng còn bị người ta cho là yêu quái bắt lại nghiên cứu nữa.
Bây giờ cơ thể đang bị thương, cơn đau râm ran khắp người, tiềm thức của Công Nam tỉnh táo được một lúc lại trở nên mệt mỏi, không bao lâu sau, cậu chìm vào giấc ngủ sâu.
\-\-
Bên trong phòng bệnh.
Bà Liên khóc nức nở sờ đầu con trai, oán trách:
\- Cái nhà kia dạy con kiểu gì không biết, hãm hại thằng Nam hết lần này tới lần khác, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho thằng quỷ nhỏ kia đâu.
Ông Tuân nhìn con trai nuôi vẫn hôn mê chưa tỉnh, nhớ lại lời bác sĩ nói về thương tích của cậu, ông cũng vô cùng tức giận, ôm lấy vai vợ an ủi, ông nói:
\- Em yên tâm, anh sẽ không bỏ qua cho nhà đó, con hư do cha mẹ không biết dạy, anh sẽ khiến họ chịu trách nhiệm tới cùng.
Bà Liên gật đầu lau nước mắt, lúc này ông Hà và gia đình Bảo Đức đã tới, nhìn tình trạng bây giờ của Công Nam, mắt ai cũng đỏ, ngay cả con bé Bảo Trân vốn không ưa cậu cũng bị dọa sợ trốn sau lưng anh trai.
Mọi người ở lại an ủi hai vợ chồng, một lúc sau, Bảo Đức hỏi:
\- Anh Quân đâu? Sao cháu không thấy anh ấy?
Bảo Đức cảm thấy khó hiểu, ngày thường anh Quân rất thương Công Nam, ngay cả em họ có quan hệ huyết thống như cậu ta cũng không bằng, bây giờ Công Nam bị thương, không lý nào anh lại không có mặt.
Bà Liên cũng không biết, chỉ nói Trường Quân bận rộn chắc có lẽ lát nữa sẽ tới bệnh viện.
Tuy bà chỉ đón mò, nhưng sự thật đúng là như thế, sau khi biết Công Nam xảy ra chuyện, anh lập tức chạy tới bệnh viện, lúc cậu bị bác sĩ đẩy ra, hai mắt nhắm chặt, trên người toàn là thương tích, lại nghe bác sĩ nói chân cậu sẽ để lại di chứng, anh cảm thấy mình không khống chế được bản thân nữa, muốn lập tức xách dao đi giết chết toàn bộ gia đình nhà kia.
Vốn dĩ cái công ty cỏn con kia không đủ cân lượng lọt vào mắt anh, nhưng nếu gia đình kia không biết cách làm người, anh không ngại dạy dỗ họ một phen.
Thu mua công ty Gia Nghiệp chỉ là việc đầu tiên, tiếp theo, bốn mẹ con nhà kia, một người anh cũng sẽ không bỏ qua.
Người khác có thể không biết, nhưng Trường Quân hiểu rất rõ bà Hồng, Thành Tín, Thanh Tâm chỉ là con chốt thí, kẻ điều khiển mọi chuyện không ai khác chính là cái tên Thành Phúc lúc nào cũng tạo nên cho mình vỏ bọc hiền lành hiểu lý lẽ ở trước mặt mọi người kia.
Nếu đã chạm vào giới hạn của anh, anh cũng không phải ngại phản kích lại, ai là dê ai là sói, vẫn chưa biết trước được đâu.
Mà vào lúc này, tại Las Vegas, Mỹ.
Bên trong một căn biệt thự sang trọng, một thanh niên mặc đồ đen đi vào, cung kính báo cáo với người đang ngâm mình trong bồn tắm.
\- Boss, người nọ đã thu mua xong Gia Nghiệp, chúng ta không định làm gì sao?
Cách tấm rèm, người nọ phất tay, chậm rãi nói:
\- Cứ mặc kệ cậu ta, cậu ta càng điên cuồng mới càng dễ bị săn!
Dừng một chút, đột nhiên người nọ cười khẽ, sau đó lại thở dài, nói:
\- Haiz, cậu nói xem, nếu cậu ta nhận ra người điều khiển tất cả không phải thằng nhãi Thành Phúc mà là tôi, cậu ta có sợ hãi không?
Thật chờ mong được nhìn thấy phản ứng của cậu khi hai ta chạm mặt nhau đấy, nhóc Quân à!
\-\-
Lời của tác giả: Mọi người biết đây là ai không? Trùm cuối đó nha.
.