Con Rối - A Ly Thố

Chương 17



Đó có lẽ là khoảnh khắc phản ứng nhanh nhất trong cuộc đời tôi.

Mặt Lương Chi Đình chỉ hơi quay đi, tôi liền đưa hai tay ra, nắm lấy má anh, ép mặt anh quay lại. Nếu tôi khỏe hơn hoặc như cổ anh ấy mỏng manh hơn, đại khái sẽ là một cú vặn cổ đoạt mệnh đi.

Lương Chi Đình đầu đầy hỏi chấm trước hành động đột ngột này của tôi, chớp chớp mắt ngơ ngác hồi lâu hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Sự chú ý của tôi hoàn toàn tập trung vào con rối đang đi tới phía sau anh, mấy bánh răng trong não tôi đang quay túi bụi để tìm ra lời giải thích thích hợp đánh lừa anh, nhưng vào lúc này Lương Chi Đình chủ động nói: "Anh ôm em chưa đủ sao?"

Tôi không biết bây giờ anh ấy đang nói thật hay nói đùa, nhưng không nghi ngờ gì nữa, đây là một bước đi thích hợp. Tôi chưa kịp trả lời thì anh ấy đã cúi xuống ôm tôi lần nữa, thì thầm: "Được rồi, em có thể ôm anh bao lâu tùy thích."

Tôi không có ý định tận hưởng cái ôm của anh ấy. Khi Lương Chi Đình không nhìn thấy, tôi nhanh chóng vẫy tay với cái thứ vẫn đang đi về phía tôi cách đó không xa, muốn nó dừng lại.

Tôi không thể phát ra âm thanh hoặc cử động quá nhiều, sợ đến mức toát cả một lưng mồ hôi. Nhưng may thay, nó dường như hiểu được cử chỉ của tôi, từ từ dừng lại.

Tôi vui mừng khôn xiết, chỉ về hướng lối vào của tiểu khu, làm dấu "đi vào".

Nó nghiêng đầu như muốn hiểu ý tôi, vô thức bước về phía tôi, tôi giận dữ trừng mắt, chỉ ngón trỏ vào không trung, ước gì mắt mình biến thành hai tia laze màu đỏ, đem nó thiêu sạch sẽ.

Một lúc lâu sau, nó cuối cùng cũng hiểu được mệnh lệnh của tôi, cúi đầu xuống, quay người bước đi.

Hơi thở tôi đang kìm nén trong lồng ngực cuối cùng cũng thoát ra.

Sau khi thở ra hơi thở này, cơ thể tôi bắt đầu run rẩy.

Lương Chi Đình nhận thấy tôi đang run rẩy, buông tôi ra một chút, cúi đầu nhìn tôi. Anh nhìn thấy sắc mặt tôi chưa kịp giấu đi liền hỏi: "Em thấy không khỏe à?" Anh sờ sờ tay tôi, cau mày lo lắng nói: "Tay em lạnh quá."

Tôi cố gắng tìm lại chút sức lực, lắc đầu: "Không, chỉ là... Hôm nay chơi nhiều nên hơi mệt."

"Vậy em về nghỉ ngơi sớm đi, anh sẽ đưa..."

"Không cần." Tôi nhanh chóng ngắt lời anh ấy. Đùa gì thế, nếu Lương Chi Đình đưa tôi về, nhất định sẽ đụng phải thứ đó, tôi không dễ gì mới thoát được đòn kia!

Lương Chi Đình vốn là người tốt bụng, tôi lo anh vì bị tôi từ chối sẽ không vui nên lập tức giải thích: "Một mình tôi có thể về được, hôm nay tôi vui lắm, cảm ơn anh, anh về nhà nhanh nghỉ ngơi sớm nhé."

Anh ấy im lặng một lúc, kiên định nhìn tôi rồi cười nói: "Được rồi, anh đi đây. Chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon."

Sau khi từ biệt Lương Chi Đình, nụ cười mà tôi đang cố gắng duy trì trên mặt lập tức tắt ngấm, tôi lao về phía cổng tiểu khu. Quả nhiên, nó đứng dưới gốc cây bạch quả cách trạm gác không xa, ánh sáng màu cam từ đèn đường đổ xuống bờ vai nó.

Một con rối hoàn hảo một cách tinh xảo.

Tôi đen mặt lao tới, nắm lấy cổ tay nó rồi kéo đi.

Tôi không nói không rằng kéo nó về nhà. Sau khi đóng cửa lại, tôi cảm thấy an toàn, tôi chợt hất tay nó ra, cơn tức giận kìm nén bấy lâu dồn lên trán, tôi hét lên: "Mày đang làm cái quái gì vậy? Ai cho mày đi ra ngoài?"

Âm thanh lớn vang vọng trong phòng.

Nó tiến đến nắm lấy tay tôi: "Đưa em... về nhà."

"Không cần! Mày điên rồi à?" Tôi hất tay nó ra, không để nó chạm vào mình.

Nghĩ đến vừa rồi suýt bị Lương Chi Đình phát hiện, nghĩ tới chuyện tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, tôi lại cảm thấy sợ hãi: "Tao đã bảo mày đợi ở nhà cơ mà, ai cho mày tự ý mở cửa? Ai cho mày cứ thế lộ mặt? Mày con mẹ nó đừng kéo phiền phức cho tao được không?!"

Nó đến gần tôi, tôi đang tức đến nóng đầu, quát: "Tránh xa tao ra!"

Nó không hề dừng lại, bất chấp sự phản kháng của tôi nắm chặt lấy cổ tay tôi, không do dự đưa tôi vào phòng ngủ, chỉ vào TV, lần đầu tiên nói một câu dài không vấp váp: "Chồng bao giờ cũng phải đón bảo bối vè nhà."

"..." Tôi ngẩng đầu lên thở dài bực bội.

Lại là học từ phim, tôi có nên thôi cho nó xem phim không, xem xem nó học được cái gì đây này?

Đúng, nó nói mấy lời này không có vấn đề gì, chỉ là nó không hiểu nó với người bình thường khác nhau như thế nào. Nó không phải là người, nó chỉ là một món đồ chơi không có trí óc.

Lại chính vì không có trí óc, cái gì cũng không hiểu, mới càng khiến tôi bực bội.

Tôi nắm vai đẩy nó lùi lại vài bước, phớt lờ nó đi thay quần áo. Bức ảnh trong túi rơi ra, đáp xuống chân con rối. Là bức ảnh của tôi và Lương Chi Đình.

Tôi đang định nhặt nó lên thì có một bàn tay chụp bức ảnh trước mặt tôi.

Đôi mắt xanh thẫm của nó nhìn vào bức ảnh, hồi lâu không động đậy, tôi đưa tay giật lại bức ảnh: "Hiểu cái gì mà nhìn." N

Tôi chộp lấy bức ảnh, nhét nó vào ngăn kéo. Khi tôi quay lại, nó đứng phía sau tôi gần đến nỗi mũi tôi gần như chạm vào cằm nó.

Cơ thể của nó đột nhiên đến gần, mang đến cho tôi một cảm giác áp bức không thể giải thích được, không khí xung quanh dường như loãng đi, tôi ấn vào ngực nó, bất mãn nói: "Cút!"

"Không thể ôm người khác," nó chạm vào mặt tôi và nói: "Cái này không đúng, không đúng".

Tôi quay đầu tránh khỏi lòng bàn tay của nó, mắng: "Cút!"

Nó một tay ôm eo tôi, ngón tay đặt lên cằm tôi, nắm lấy, ép tôi buộc phải ngước lên nhìn nó. ---Đây là hành động tôi thường làm với nó, không biết nó đã học được từ khi nào.

Không giống như tôi, lực nó sử dụng đủ để khiến mặt tôi nhăn nhó vì đau đớn.

Tôi cạy ngón tay nó ra, nhưng chúng không nhúc nhích lấy một li. s

"Anh là chồng của em, em không thể phản bội anh." Nó tới gần, chóp mũi lạnh lùng chạm vào mũi tôi, trầm giọng nói: "Bảo bối là của anh, của một mình anh."

Nó cúi đầu hôn tôi: "Em không được ngoại tình."

Tôi cố gắng hết sức để không để nó hôn mình, tức đến mức không thở được.

Bệnh thần kinh! Tên tâm thần này!! Con mẹ nó đang nói linh tinh cái gì vậy, tôi tuyệt đối, tuyệt đối sẽ cắt phim của nó! Toàn diễn mấy thứ vớ vẩn gì không biết!

Tôi vùng vẫy hồi lâu nhưng nó không hề nhúc nhích. Chẳng bao lâu sau, tôi kiệt sức. Da, cơ và xương của tôi đau đớn đến mức gần như muốn rã ra, tôi chỉ có thể thả lỏng sức lực, tránh nó càng ngày càng siết chặt.

Sự phục tùng của tôi khiến lực tay của nó nhẹ hơn chút, lúc nó hôn tôi cũng không tránh né, ôm lấy cổ đáp lại nó, dẫn nó từng bước một về nơi kia.

Khi lưng chạm vào tấm gỗ, tay tôi đưa tay vòng ra sau và lặng lẽ mở một khe hở, sau đó quay người lại đẩy nó vào trong.

Nó rơi vào trong tủ đang mở, trước khi nó kịp đứng dậy, tôi đóng sầm cửa tủ lại, cài khóa để nó không thể trèo ra ngoài nữa.

Tôi lau miệng, đá mạnh vào cửa tủ: "Ở đó mà phản tỉnh đi!"

Nói xong đi thẳng vào phòng tắm.

Khi nhìn vào gương, tôi thậm chí còn có thể nhìn thấy dấu tay đỏ ửng trên da eo mình. Tên này, không biết có cái lực quỷ gì nữa.

Khăn bông lau lên kính, mắt không thấy tâm không phiền.

Tắm xong ra ngoài, trong tù có tiếng kèn kẹt, phát ra âm thanh ma sát. Nó đang ở bên trong động đậy, một phút cũng không ngừng.

Nó mở ra một khe hở trên cửa tủ, giọng nói của nó như gió từ bên trong truyền ra: "Bảo bối."

"Bảo bối."

Tôi ném gối về phía tủ quần áo, quát: "Im ngay!"

Nó im lặng.

Chơi cả ngày, đến đêm tôi lại bị dọa sợ, tôi quấn chăn trực tiếp ngủ thiếp đi, nhưng giữa giấc ngủ, tôi đột nhiên mở mắt, hốt nhiên tỉnh ngủ.

Vừa mở mắt ra, căn phòng tối om, xung quanh im lặng, tim tôi lên xuống thất thường, như sắp bật ra khỏi lồng ngực.

Ngực tôi thắt lại đến khó thở, tôi ngồi dậy vò đầu.

Tôi bật điện thoại, đã là một giờ sáng, còn khá lâu nữa mới đến bình minh.

Tôi ném điện thoại, định đi rót một ly nước, còn chưa kịp rời khỏi giường, một cảm giác nhớp nháp quỷ dị không hề báo trước ập vào lưng tôi, như thể có một con sên không xương đang bò trên da tôi, dọc theo sống lưng mà bò lên trên, từng đoạn, để lại một dòng nước nhầy trong suốt.

Tôi lo lắng dùng tay trái chạm vào lưng mình, chỉ thấy một bàn tay đẫm mồ hôi.

Không biết tại sao tôi lại có liên tưởng kinh dị này, tôi lấy khăn giấy trên bàn đầu giường lau.

Có một con mắt xuyên qua kẽ hở cửa tủ quần áo, nhìn chằm chặp vào tôi.

Khi ánh mắt anh gặp nhau, thứ trong tủ phát ra âm thanh, trong đêm đen âm u nghe đến sởn gai ốc: "Ra ngoài", ngón trỏ và ngón giữa của nó chui ra từ khe hở trong tủ, phát ra tiếng ma sát soàn soạt cực trầm, "Thả anh ra."

"Im mồm." Tôi thì thầm.

Nó không ngừng: "Anh muốn ngủ cùng với em."

"Câm miệng......"

"Anh yêu, anh yêu em," trong kẽ hở đôi mắt nó lóe lên tia sáng nhỏ, giống như một con thú hung dữ đang săn mồi giữa đêm khuya, "Để anh ôm em."

"Anh muốn, bảo bối."

Tôi không thể chịu đựng được nữa, lấy chiếc đồng hồ báo thức cạnh gối ném vào: "Im ngay!!"

Chiếc đồng hồ báo thức đập mạnh vào tủ rồi rơi xuống đất, hỏng hoàn toàn. Tiếng nhạc chuông sắc bén hòa quyện với tiếng gầm gừ của nó, báo hiệu một thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.