Con Sâu Tình Yêu Của Con Mèo Trừu Tượng

Chương 2



Trâu Thiếu Đông ngắm Ngô Diệu tới mười mấy giây rồi mới bước tới, đưa tay định xách hộ mấy cái túi lớn túi bé trên người cô, nhưng Ngô Diệu túm chặt lấy quai xách.

“Anh không cướp của em đâu.” Trâu Thiếu Đông giằng mấy lần mà không nổi, trông Ngô Diệu chẳng khác gì con mèo đang bảo vệ thức ăn, cũng có phần bất đắc dĩ.

Ngô Diệu nheo mắt nhìn bàn tay Trâu Thiếu Đông đang nắm lấy túi xách của mình, “Chưa chắc, tri nhân trí diện bất chi tâm, bỏ cái tay ra.”

Trâu Thiếu Đông đành buông tay, “Được thôi thế em đưa chìa khóa đây, anh mở của giúp em.”

Ngô Diệu trợn mắt nhìn Trâu Thiếu Đông từ đầu đền chân, bụng bảo dạ anh đừng có mơ, muốn cướp chìa kháo à?!

Trâu Thiếu Đông đành chịu thua khoanh tay đứng sang một bên, trơ mắt nhìn Ngô Diệu đeo hết các túi lên rồi cố gắng ngồi xổm xuống, tay run run tra chìa vào ổ, rồi ngẩng đầu lên hít một hơi, sau đó nhấc cửa cuốn lên...

Ném các loại túi xách lên chiếc ghế dài đặt trong cửa hàng, Ngô Diệu ngồi lên tay ghế thở hổn hển, không quên trừng mắt lườm Trâu Thiếu Đông đang ngẩn ngơ nhìn mình một cái.

Thấy vậy Trâu Thiếu Đông liền hỏi Ngô DIệu, “Em ăn cơm chưa? Đi ăn với anh nhé?”

Ngô Diệu nhíu mày, lắc đầu, kiên quyết không đi, “Em ăn mì xào!”

“Có ngon không?” Dường như Trâu Thiếu Đông rất hứng thú, “Anh cũng ăn một bát.”

Ngô Diệu bơ luôn anh ta, sắp xếp hàng mới mua về.

Trâu Thiếu Đông bước vào, đánh giá cửa hàng của cô.

“Anh vào đây làm gì?”. Ngô Diệu đang xếp đồ, cảm thấy Trâu Thiếu Đông đang ở trong này vướng chân vướng tay, không kìm nổi mà lên tiếng hỏi, “Không phải là đi du học à?”

“Anh tốt nghiệp rồi.” Trâu Thiếu Đông nhún vai, “Thạc sĩ tài chính chỉ học một năm.”

“Trường gì mà một năm đã học xong thạc sĩ”. Ngô Diệu lẩm bẩm rồi cầm tiền sang quán mì xào.

Năm tệ một bát mì xào, Ngô Diệu đưa mười tệ đang chờ trả lại thì Trâu Thiếu Đông xông tới, “Cô cho hai bát, khỏi trả tiền”.

Ngô Diệu hít sâu một hơi, tự nhắc mình phải nhẫn nhịn, không nói lý với lưu manh đâu, trong lòng cô nguyền rủa – nghẹn chết nhà anh đi!

Lạc Tài Tần vẫn ngồi ở cửa phòng tranh chải lông cho Champagne, chốc chốc lại đánh mắt sang đây, mặt mũi chẳng có biểu cảm gì, nhưng hình như rất quan tâm.

Trâu Thiếu Đông sớm phát hiện ra điều đó, ngoảnh lại nhìn Lạc Tài Tần, hai bên nhìn nhau, Trâu Thiếu Đông mỉm cười.

Lạc Tài Tần không hiểu tên kia cười gì, đứng dậy xoay người chạy vào trong nhà, cầm hai hộp thức ăn ra.

Champagne vốn chuẩn bị mon men tới bên Ngo Diệu, ăn mì xào cũng tạm, nhưng vừa mới nhìn thấy Lạc Tài Tần xách hộp thức ăn ra, nó lập tức dứt khoát chạy tới xin xỏ. Lý do rất đơn giản, hộp thức ăn của Lạc Tài Tần luôn có nghĩa là được – ăn ngon!

Quả nhiên, Lạc Tài Tần lấy một miếng sườn lợn đưa cho Champagne, Champagne vẫy vẫy đuôi bắt đầu ăn.

Lúc Ngô Diệu bưng mì xào ngoảnh đầu lại thì thấy Chmapagne đang sung sướng ăn sườn lợn.

“Champagne à, mày lại ăn chực nhà người ta rồi.” Ngô Diệu đi tới, ngồi bên chiếc bàn đặt ở cửa phòng tranh, cùng ăn với Lạc Tài Tần.

Lạc Tài Tần cầm đôi đũa chỉ chỉ vào túi nilon màu trắng đang đặt trên bàn, “Dồi muối bố anh làm đấy, không phải hôm trước em khen ngon à?”

“Ôi thế thì ngại chết đi được” Ngô Diệu vui vẻ mở túi, mùi thơm tảo ra.

“Thơm quá!” Trâu Thiếu Đông đang ăn mì cũng chạy qua đó ngồi.

Kinh nghiệm đấu tranh bao nhiêu năm cảnh báo Ngô Diệu rằng, đừng có phản ứng lại với Trâu Thiếu Đông! Và thế là cô ăn dồi muối thơm ngon, nghĩ tới những chuyện vẩn vơ.

Lần đầu tiên trong thấy Lạc Tài Tần, Ngô Diệu thấy anh ắt hẳn là một công tử sống trong nhung lụa, mùi đại gia tỏa ra từ người anh đặc biệt rõ ràng. Ngô Diệu bị Trâu Thiếu Đông hành hạ thảm thương, giờ vẫn thấy mình dở dở hâm hâm, thế nên mới giữ khoảng cách với người đàn ông này.

Vào một buổi chiều, Ngô Diệu trông thấy một ông chú trung niên cách túi nilon đứng ở cửa, tò mò nhìn vào trong cửa hàng của cô.

Ngô Diệu phân tích, khả năng người này là tên biến thái hoặc là kẻ cuồng theo dõi rất là thấp, bèn cười hì hì hỏi, “Chú ơi chú tìm ai đấy ạ?”

Ông chú kia vội càng chạy lại, cười nói, “Chú tìm Tiểu Tần ở phòng tranh bên cạnh”.

Tiểu Tần?

Ngô Diệu rướn người nhìn thửu sang nhà bên, thấy cánh cửa sắt bên ngoài lớp của kính không khóa, bèn đap, “À, chắc anh ấy chạy ra ngoài rồi ạ, không khóa cửa sắt thì một lát là về thôi, chú cứ ngồi chờ ở chỗ cháu ạ!”

“Ôi, thôi cháu ạ... Chú để cái này ở đây nhé, nó về cháu đưa cho nó giúp chú được không?”

“Được ạ”. Ngô Diệu đưa tay nhận lấy, hỏi, “Chú là......?”

“Chú là bố nó!”

A... Ngô Diệu tỏ vẻ kinh ngạc một cách rất bất lịch sự.

Ông chú cười phá lên rồi đi mất.

Ngô Diệu chợt thấy ảo tưởng vỡ tan, nhìn ông chú kia rất bình thường, không nhận ra được chút xíu bóng dáng nào của Lạc Tài Tần ở ông. Lúc ấy cô đã nghĩ, mẹ Lạc Tài Tần phải đẹp đến cỡ nào mới có thể làm xoay chuyển được cái gên này nhỉ...Hay là đột biến gene?

Hôm đó lạc tài Tần trở về, vừa nghe nói bố mình tới thì lập tức phán một tiếng “Chuẩn luôn”. Túi vừa mở, Ngô Diệu đã ngửi thấy mùi thơm phức.

“Cái gì thế ạ?” Ngô Diệu tò mò hỏi.

“À, tôm nướng bố anh làm đấy, mấy hôm trước anh nói muốn ăn món này”. Lạ Tài Tần rút khăn giấy ra lau tay, rồi vừa bốc một con tôm to lên bỏ vào miệng, vừa chỉ chỉ vào hộp thức ăn bảo Ngô Diệu, “Ăn đi! Tay nghề của bố anh cực siêu!”

Ngô Diệu chỉ ngửi mùi thôi đã thấy ngon rồi, bèn lấy một con.

Mới ăn được một miếng cô đã hiểu tại sao bà mẹ xinh đẹp vô song của Lạc Tài Tần lại lấy ông bố tướng mạo bình thường của anh...

Lạc Tài tần vô cùng hào phóng chia một nửa số tôm cho Ngô Diệu, còn đưa một phần cho thím mì xào, sau đó mồm ngậm tôm, ngồi ở giữa con ngõ nhỏ bóc tôm đút cho Champagne.

Lúc đó Ngô Diệu nằm bò lên quầy hàng, miệng nhai tôm, thấy cái dáng ngồi của lạc Tài Tần không hề trừu tượng, cũng không hề nghệ thuật, mà là rất tả thực!

“Bố anh là đầu bếp hả?” Bình thường Ngô Diệu rất thích ăn, nghĩ cô là người bình thường không thể làm ra món ăn ngon thế này.

“Ừ!” Lạc Tài Tần gật đầu, “Là đầu bếp cao cấp!”

Cứ một qua hai lại như thế, hai nhà rất nhanh chóng thân quen với nhau.

Ngô Diệu rất thích ông Lạc. Ngoài chuyện nấu ăn ngon, tính ông cũng rất hiền lành, gặp ai cũng cười, mỗi lần đưa cơm đều mang ít thức ăn cho Ngô Diệu, tới Champagne cũng rất thích ông.

Ngô Diệu cũng đã gặp Mẹ Lạc Tài Tần như mong ước, bà quả đúng là mỹ nhân, đứng chung với bố Lạc Tài Tần thì chẳng xứng đôi chút nào.

Ngô Diệu luôn nghi ngờ, hai người như thế thì sao có thể yêu nhau được.

Cho tới một ngày, trong con ngõ nhỏ, chứng kiến cảnh bà Lạc khoác chiếc áo màu đỏ trẻ trung xinh đẹp cẩn thận sửa sang lại áo sống cho ông Lạc, Ngô Diệu đã tỉnh ra. Cô chợt cảm thấy, có lẽ thưởng thức tranh trừu tượng chính là thế này đây, sự vật không hài hòa chua hẳn đã xấu, chẳng trách Lạc Tài Tần có thiên phú tốt.

Ngô Diệu vừa ăn vừa thả cho đầu óc nghĩ ngợi lung tung, tới khi hoàn hồn lại đã thấy Trâu Thiếu Đông vừa cầm dồi ngồi ăn, vừa ngắm tranh trong căn phòng phía sau Lạc Tài Tần.

“Tôi đã thấy bức tranh này trong triển lãm tranh ở Paris rồi.”. Trâu Thiếu Đông lại gần nhìn thử, “Là tranh thật này, anh vẽ à?”

“Ừ”. Lạc Tài Tần thấy hình như Trâu Thiếu Đông cũng nghiên cứu về tranh, bèn đáp lại có phần vui vẻ.

“Bao nhiêu thế, bán cho tôi đi”. Trâu Thiếu Đông mở lời.

“Cậu làm đầu tư nghệ thuật à?”. Lạc Tài Tần hỏi.

“Tôi mua vè sưu tầm thôi!” Trâu Thiếu Đông cười đáo.

“Lừa nhau đấy”. Ngô Diệu đang ngậm nửa cây dồi, nói với lạc Tài Tần, “Anh ta là kẻ xấu, không lợi miễn làm.”

Nghe vậy Lạc Tài Tần ngoảnh đầu lại nhìn Trâu Thiếu Đông.

Trâu Thiếu Đông bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, tôi treo ở công ty để lấy tiếng”.

“À..”. Lạc Tài Tần dường như đã hiểu ra, chỉ vào mấy bức tranh khác, “Cậu mua mấy bức kia đi, bức này người ta đặt rồi, dùng mấy bức kia trang trí thì dễ nhìn hơn”.

Trâu Thiếu Đông đi qua đi lại nhìn mấy bức tranh khác rồi hỏi Lạc Tài Tần, “Đúng rồi, anh có làm thiết kế không?”

“Cậu mở công ti gì?”. Bình thường Lạc Tài Tần cũng làm công việc này nên hỏi.

“Game trực tuyến và hoạt hình.” Ăn hết dồi, Trâu Thiếu Đông lấy khăn giấy lau tay, “Tôi muốn làm vừa chuyên nghiệp, lại vừa có cảm giác nghệ thuật như Blizzard hoặc Pixar”

Lạc Tài Tần hất cằm về phái mấy tập giấy dày cộp ở bàn bên rồi nói, “Cạu xem có phong cách nào phù hợp không”.

Trâu Thiếu Đông bước tới giở một quyển ra, ngước mắt lên nhìn Lạc Tài Tần, “Đều là anh làm cả? Anh có làm việc cho người khác không?”

Ngô Diệu nghe thấy, nghiêm túc xua tay với Lạc Tài Tần, “Đừng làm, anh ta là tên gian thương!”

“Này...”. Trâu Thiếu Đông nhìn Ngô Diệu, “Đừng làm phiền, anh đang nói chuyện công việc mà”.

Ngô Diệu nhướn mày, bụng bảo dạ, anh giả vờ cái vẹo gì hả.

Lạc Tài Tần vui vẻ lắc đầu, “Tôi thích tự do thoải mái”.

Trâu Thiếu Đông dường như cảm thấy tiếc, đưa cho Lạc Tài Tần một tấm danh thieeos nói, “Khi nào anh đổi ý thì tới tìm tôi, ngoài ra, thiết kế lần này tôi muốn phong cách thế này”. Vừa nói, vừa mở tập ảnh thiết kế ra, chỉ vào một mục.

Lạc Tài Tần liếc nhìn, “Công nhân và kiến trúc sư đều phải do tôi tìm, vật liệu cũng do tôi chọn, tiền thi công huy động đủ mới khởi công, miễn phiền phức!”

“Không thành vấn đề!” Trâu Thiếu Đông gật đầu, “Tôi cho người soạn hợp đồng, mấy ngày nữa kí.”

Lạc Tài Tàn vẫn tiếp tục ăn cơm.

Bàn xong công việc Trâu Thiếu Đông lại nhìn Ngô Diệu, “Em còn đang phát hỏa nhỉ”.

Ngô Diệu nghĩ thầm, tôi àm được phát hỏa thì cho một mồi lửa thiêu chết anh luôn!

Nhưng Ngô Diệu không nhận.

Trâu Thiếu Đông đặt danh thiếp lên quầy hàng, xoa xoa đầu cô rồi xaoy người đi.

Tới khi người đã đi rồi, Lạc Tài Tần mới hỏi Ngô Diệu, “Em ghét cậu ta lắm à?”

Ngô Diệu nhắm mắt lại hỏi, “Rõ ràng lắm sao?”

“À.....” Lạc Tài Tần ngẫm nghĩ một lát, “Cứ như không rõ lắm ấy”.

Ngô Diệu thu dọn đãu và hộp thức ăn nhanh trên bàn, chuẩn bị đem vứt.

“Cậu ta là người yêu em hả?”

“Sao thế được!” Ngô Diệu nghĩ bụng, tiểu thư đây chỉ hẹn hò với Trâu Thiếu Đông vỏn vẹn ba ngày mà bị dằn vặt tới bảy tám năm!

Vứt rác xong, Ngô Diệu quay lại, u ám nói với Lạc Tài Tần, “Anh cẩn thận với Trâu Thiếu Đông đấy, anh ta là tên biến thái, ăn người không nhả xương!”.

“Khụ khụ” Lạc Tài Tàn cười đến mức sặc acr cơm.

Ngô Diệu vừa dắt Champagne về cửa hàng thì thấy Trương Phi Phi lấm lét chạy lại, tay cầm một chiếc túi che mặt, trông như kẻ trộm.

“Mày làm gì thế?” Ngô Diệu nhìn Phi Phi một cách khó hiêu.

“Trâu Thiếu Đông đâu?”

“Đi lâu rồi, không phải mày muốn đạp chết anh ta sao?”

“Đi rồi thì tốt, lần này không đạp chết được hắn!” Phi Phi khoát tay, lấy miếng dồi trong túi ra ăn, “Diệu Diệu, Trâu Thiếu Đông mò tới công ty tao làm quảng cáo, kế hoạch lớn lắm, lần này hắn ta là khách sộp của công ty tao. Nếu mày không thích, tao nhất định sẽ đá hắn đi, nhưng mà.... nếu định mức tháng này của tao không xong, thì tiền thưởng của tao cũng tèo luôn.”

“Được ròi, việc công thì mày cứ làm.” Ngoài miệng Ngô Diệu nói thế, nhưng trong lòng thì bực bội. Trâu Thiếu Đông làm gì vậy? Vừa về đã tìm Trường Phi Phi làm quảng cáo, còn định thuê Lạc Tài Tần nữa.

Dù rất muốn YY chút đỉnh rằng hắn ta làm thế vì mình, nhưng lỹ trí nói với Ngô Diệu rằng, bệnh công chua phải được điều trị, nghĩ lung tung sẽ bị sét đánh, thế nên cô kiên quyết lắc đầu, coi lần này là trùng hợp xui xẻo đi!

Thế nhưng sự trùng hợp xui xẻo kai càng lúc càng có gái trị YY một cách nhanh chóng. Vì ba ngày sau, ngày nào Trâu Thiếu Đông cũng mò tới chỗ này, nói văn vẻ thì là nghiên cứu phương án thiết kế cùng Lạc Tần Tài nhưng phần lớn thời gian đều chết gí trong cửa hàng của Ngô Diệu.

Ngô Diệu thấy hắn ăn mặc như tên mặt ngượi dạ thú, còn hào nhã chào hàng giúp thì toàn thân nỏi da gà. Đương nhiên, hình như việc làm ăn của cô dạo này có tốt hơn một chút, đám nữu sinh phái trừu tượng líu ra líu ríu ở nhà bên còn sang đây mua một vài món đồ nho nhỏ.

Chiều tối hôm ấy khi đóng cửa hàng, Ngô Diệu không chịu nổi nữa, bèn ngoảnh đầu lại hỏi Trâu Thiếu Đông, “Này, rốt cuộc là anh muốn làm gì?”

Trâu Thiếu Đông đút hai tay vào túi, ngậm điếu thuốc, trả lời cô, “Anh cần một người thành thật làm thư kí, em tới giúp anh đi!”

“Không có hứng thú.” Ngô Diệu thở phào một cái, hóa ra là việc công.

“Anh còn cần một cô bạn gái ngoan ngoãn, nề nếp nữa, em làm nhé?” Trâu Thiếu Đông lại cười hỏi.

Ngô Diệu nghe xong thì ngẩn người ra.

Trải qua những năm tháng “đấu tranh” trogn quá khứ, Ngô Diệu sớm đã được tôi luyện thành người sắt. Thế nên khi nghe Trâu Thiếu Đông nói, cô không nổi giận ném đồ, cũng không hoảng hốt thẹn thùng đỏ mặt tim đập rộn ràng. Cô chỉ chậm rãi, chậm rãi ngoảnh đầu lại nhìn Trâu Thiếu Đông, “Anh muốn em làm gì?”

“Bạn gái anh” Trâu Thiếu Đông mỉm cười bổ sung thêm một câu, “Tạm thời thôi!”

“À...Bạn gái tạm thời à?” Ngô Diệu vẫn giữ nụ cười, đi vòng sang bên, dắt Champagne về, vừa đi vừa ầm ĩ, “Trâu Thiếu Đông, anh đi chết luôn đi! Chết sạch sẽ một chút! Đừng có gây họa ở nhân gian nữa, cẩn thận kiếp sau đầu thia làm thái giám!”

Trâu Thiếu Đông nhìn Ngô Diệu nỏi giân đùng rẽ ra khỏi ngõ, không nhịn nổi cười, ngoảnh đầu lại thì thấy Lạc Tài Tần đang đứng ở cửa phòng tranh nhìn mình khó hiểu.

Trâu Thiếu Đông hỏi, “Anh có biết, trên đời này có ba loại người không?’

Lạc Tài Tần nhíu mày.

“Đàn ông, đàn bà....” Trâu Thiếu Đông giơ hai ngón tay lên, rồi giơ ngón tay thứ ba lên, “và Ngô Diệu”.

Lạc Tài Tàn đứng im nhìn hắn.

“Người tốt, kẻ xấu và Ngô Diệu”. Trâu Thiếu Đông vẫn giơ ngón tay lên, “Người thông minh, kẻ ngu dốt và Ngô Diệu”.

Nghe hắn nói xong, Lạc Tài Tần lặng lẽ cúi đầu đẩy chiếc xe đạp địa hình qua cửa phòng tranh, định phóng đi.

Trâu Thiếu Đong hỏi, “Anh thấy sao?”

Lạc Tài Tần đạp được một cái thì đột ngột bóp phanh dừng lại, anh mò tay vào trong túi, lấy bản hợp đồng còn chưa kí ra trả cho Trâu Thiếu Đông.

“Sao thế?”

Lạc Tài Tần nhún vai, “Tôi không làm nữa.”

Trâu Thiếu Đông sững sờ, “Tại sao?”

Lạc Tài Tần đạp xe đi, bỏ lại một câu, “Đột nhiên không có hứng thú”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.