Sáng hôm sau
Mi mắt Mạc Ảnh Quân khẽ rung, nhẹ nhàng mở ra, con ngươi tràn đầy nhu tình xen chút bất đắc dĩ nhìn thiếu niên xinh đẹp đang say giấc trong lòng.
Ngón tay Mạc Ảnh Quân cuốn cuốn tóc Bạch Ly, cuốn vào rồi lại thả ra, nghĩ lại cả đêm qua miệt mài, thật sự đã ăn tên ngốc này sạch sẽ từ trong ra ngoài, làm cho y khóc tới khản tiếng, không bắn nổi một chút gì nữa mới thôi.
Đáng ghê tởm nhất là: Cái tên này rõ ràng đứng cũng không vững nữa, mà vẫn còn dùng sức xoay eo dán chặt vào người hắn, vậy nên chuyện Bạch Ly bị làm tới ngất xỉu mới thôi, cũng có một nửa trách nhiệm ở bản thân y !
Bất quá, Mạc Ảnh Quân hơi nhổm dậy, nhìn thiếu niên vẫn nằm trên ngực mình, vẻ mặt thỏa mãn, chọt chọt vào mặt y, thở dài, nói cho cùng vẫn là bản thân không biết kiềm chế a, sau khi làm thì hoàn toàn quên mất tiểu Bạch mới là lần thứ hai.
Mạc Ảnh Quân cũng không vội dậy, cứ thế ôm Bạch Ly, nhìn thiếu niên ngủ say như heo con, thỉnh thoảng còn nắm mũi y, chọt vào mặt y, một tay thò vào chăn vuốt ve tấm lưng trơn bóng của tiểu Bạch.
"Quân Quân. . . ." Bạch Ly thì thào một tiếng, không chịu nổi sự quấy rối của Mạc Ảnh Quân, rụt đầu lại, trốn gọn vào trong chăn, vẫn còn chưa tỉnh lại.
Mạc Ảnh Quân cười khẽ, xoa xoa đỉnh đầu lộ ra ngoài của Bạch Ly, cẩn thận rời đầu thiếu niên từ trên ngực sang chiếc gối bên cạnh, nghiêng đầu nhìn người đang ngủ say, hôn một cái lên bờ môi khẽ nhếch của y, rồi xoay người xuống giường, không ngờ người nãy giờ bị hắn quấy rầy vẫn không chịu dậy, mà hắn vừa ngồi dậy thì tên này liền tỉnh.
Thắt lưng bị ôm lấy, sau đó một cái đầu xù cọ lên lưng hắn, Mạc Ảnh Quân buồn cười quay đầu lại, vỗ cái tên đang cọ vào người mình, "Tỉnh rồi ?"
"Ừm..." Bạch Ly dụi mắt, nhìn rõ Mạc Ảnh Quân ở bên cạnh, tiếp đó liền trườn cả người lên.
Mạc Ảnh Quân bị Bạch Ly lôi kéo nằm lại giường, ôm lấy y, vuốt ve lưng trần trơn nhẵn, nói: "Còn buồn ngủ sao? Ngủ tiếp đi." Có thể không mệt ư. . . . Hôm qua hai người họ gần như ầm ĩ tới hừng đông, rồi mình mới tha cho tiểu Bạch đi ngủ.
Bạch Ly chỉ "Ừm", nhưng không buông tay, lại còn càng táo tợn ngo ngoe trên người Mạc Ảnh Quân như con sâu.
"Ngủ đi, ta ra ngoài chút." Tay Mạc Ảnh Quân trượt dọc theo lưng cậu, lưu luyến trên cái mông cong cong, hôm qua chính nơi đó đã đem lại cho hắn hưởng thụ tuyệt diệu, nghĩ rồi, ngón tay bất giác theo khe hở tìm được nơi tiêu hồn đó.
Mãi đến khi Bạch Ly "A" một tiếng, Mạc Ảnh Quân mới ý thức được là nơi bị sử dụng quá độ đó đã sưng đỏ cực kỳ.
Bạch Ly vốn đang vùi trong lòng hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, ghé vào trên người Mạc Ảnh Quân, nhìn hắn từ trên cao xuống, Mạc Ảnh Quân còn tưởng tên này muốn chỉ trích hành vi khác người của mình ngày hôm qua, cũng đã chuẩn bị tốt lời xin lỗi với con mèo nhỏ, không ngờ thiếu niên híp mắt cười, cúi đầu 'chụt' một cái lên môi hắn.
"Quân Quân là của ta." Rồi lại nằm xuống, cười khúc khích một mình, cười xong lại vươn người hôn một cái lên miệng hắn, rồi lại cười trộm.
Mạc Ảnh Quân mờ mịt không hiểu gì, chẳng lẽ 'bị làm' tới ngu người rồi ư? Sờ sờ trán thiếu niên, không bị nóng mà. . . . .Rồi lại bị Bạch Ly hôn một cái lên bàn tay đang sờ trán y.
Tên ngố này vui cái gì vậy? Chẳng lẽ là vui vì bị mình lăn qua lộn lại mà 'làm'. . . . .? Mạc Ảnh Quân có chút ngượng ngùng.
"Ngươi ngủ tiếp đi, ta đi làm bữa trưa." Nói rồi vỗ vỗ đầu thiếu niên, căn bản không đợi Bạch Ly trả lời, liền mặc quần áo quay đầu ra khỏi phòng.
"Quân Quân, ta cũng muốn . . .Ai ui !" Bạch Ly nhổm người dậy, vươn tay với về phía Mạc Ảnh Quân, đột nhiên bị cơn đau nhức từ phần eo truyền đến, ngã sấp xuống giường.
Mạc Ảnh Quân nghe tiếng kêu vội vàng quay lại, lo lắng đỡ thiếu niên lên ôm vào lòng, nhẹ giọng trách mắng: "Làm gì ngốc vậy ?"
"Ta muốn đi với Quân Quân. . . . ." Bạch Ly ủy khuất, hai tay vòng lên ôm cổ Mạc Ảnh Quân.
"Ngoan, nằm nghỉ ngơi đi, ta làm bữa trưa nhanh thôi." Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc thiếu niên, lấy chăn đắp lên người y,cúi người xuống hôn một cái, tiếp đó liền ra khỏi phòng.
Thế nhưng Mạc Ảnh Quân đứng làm đồ ăn còn chưa được 5' liền cảm nhận có hơi thở quen thuộc đến gần.
Mạc Ảnh Quânvừa quay đầu liền thấy dáng vẻ mời gọi này của Bạch Ly, thực sự không biết nói sao, thà tên này không mặc gì cho xong, đằng này chỉ mặc mỗi một cái áo, vạt áo khó khăn lắm mới che được phía dưới, lúc bước đi lại như ẩn như hiện, không phải càng thêm đòi mạng sao. . . . . .
Mạc Ảnh Quân vội mở hệ thống sưởi lên, chỉ mặc có một chút như thế mà cũng không sợ lạnh, đoạt lấy chén đĩa vừa bị cầm lấy trong tay thiếu niên, kéo người đi mặc quần áo, "Mau mặc đồ vào, không thấy lạnh à."
"Ta có mặc a." Bạch Ly kéo kéo cái áo trên mình, lầm bầm.
Mạc Ảnh Quân hơi nheo mắt xem thiếu niên, "Còn chưa đi à."
Nhưng thoáng thấy trên cổ và ngực Bạch Ly chỗ nào cũng là dấu vết còn sót lại, dấu hôn chạy thẳng một đường xuống cho đến khi bị áo che mất, vội vàng nhìn tránh đi chỗ khác. Cứ nhìn tiếp nữa, hắn không dám đảm bảo sẽ không ăn người ta thêm một lần nữa.
"Ừm..." Bạch Ly không tình nguyện quay về phòng, hai đùi trắng tuyết cứ lắc lư trước mắt, phía trong toàn là vết xanh tím, về phần ai làm ra đương nhiên không cần phải hỏi.
Mạc Ảnh Quân ảo não bóp trán, làm xong hết đồ ăn, rồi theo vào phòng, vừa lúc Bạch Ly đang mặc quần, hơi xấu hổ hỏi: "Có chỗ nào khó chịu không? Không khỏe thì nói ta biết."
Bạch Ly nhìn dấu vết trên người mình, lắc đầu.
"Thật chứ?" Mạc Ảnh Quân cực kỳ nghi ngờ dây thần kinh cảm giác đau của tên ngốc này không giống người thường.
Bạch Ly gật gật đầu, rồi lại tiến tới trước mặt Mạc Ảnh Quân, vòng tay ôm lấy hắn cọ cọ, "Thực sự, không khó chịu, chính là..."
"Chính là sao?" Nếu thật sự có chỗ không ổn, vẫn nên tìm dược sư (bác sĩ) khám, mất mặt cũng đành chịu.
Bạch Ly vặn vẹo người mấy cái, "Chính là hình như không có sức lực gì cả."
Cả người đu lên Mạc Ảnh Quân, nhìn đôi môi Mạc Ảnh Quân lúc khép lúc mở, không chống lại nổi sự mê hoặc, liền tiến sát lại hôn nó, trong lòng ngọt ngào vô cùng, Quân Quân đã là người của ta, trong ta cũng có dấu vết của Quân Quân, chúng ta là thuộc về nhau, vĩnh viễn không xa rời . . . .
**Góc pr: mina đọc thêm truyện 'Mau chết đi để ta yêu ngươi' nha, truyện được 20like post hết quyển 1, truyện đã hoàn ~~