Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1052: Gặp riêng, tạm biệt Bạc Dạ



“Ừm”

Đường Thi không biết tại sao Vinh Nam lại tới gặp cô, cô tien lên một bước nhìn, sau đó nói: “Anh tìm tôi có chuyện gì..” “Không biết cô có rảnh không?”

Vinh Nam đứng trước mặt cô, vị Tổng thống được hàng nghìn người ngưỡng mộ, người đã từng mang đến cho họ những cơn ác mộng và vực thẳm vô tận. Nhưng giờ đây, anh ta lại có thể yên lành đứng trước mặt cô, Bạc Dạ đã thay anh ta gánh mọi trách nhiệm, trở thành người thể tội và phải ngồi tù.

Cũng giống như Đường Thi hồi đó.

Đường Thi nén lại tất cả kϊƈɦ động trong lòng: “Anh nói thẳng đi, có chuyện gì sao?”

Tô Kỳ mơ hồ nhận ra điều gì đó, trong lòng anh ta có linh cảm: “Không phải là..” Vinh Nam đưa tay ngăn cản Tô Kỳ nói tiếp, sau đó gật đầu nói: “Đường Thi, tôi muốn đưa cô… đi gặp một người bạn cũ.”

Đường Thi sững sờ.

Khoảnh khắc đó, trong lòng cô vô cùng điên cuồng, các khả năng lướt qua đầu cô, cuối cùng chỉ còn lại một câu: “Là… Bạc Dạ?”

Dường như cô đã dùng hết dũng khí của cả đời này để nói ra cái tên này.

Vinh Nam im lặng hồi lâu mới nói: “Nếu cô muốn xác nhận, chi bằng cô đích thân đi theo tôi đi.”

Đường Thi đột ngột siết chặt ngón tay, hơi thở gấp gáp. Đường Duy đang đứng ở một bên cuối cùng cũng thay đổi vẻ mặt, từ lúc Vinh Nam bước vào cửa, cậu bé vẫn duy trì vẻ mặt lãnh đạm và kháng cự, nhưng khi nghe thấy tên ba mình, Đường Duy trợn to hai mắt, vô thức siết chặt tay của Đường Thi. “Có thật không.”

Đường Duy vô thức lẩm bẩm: “Có phải… ba tôi đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Ánh mắt của Vinh Nam vẫn như cũ khiến Đường Duy không biết đang xảy ra chuyện gì, bởi vì cậu bé và Đường Thi đều có suy đoán giống nhau, nếu kết quả của lần gặp mặt này một cái xác chết lạnh lẽo, vậy thì rất có thể hai người họ không thể chịu đựng được đòn đả kϊƈɦ này “Muốn biết thì đi cùng tôi.”

Vinh Nam quay người lại: “Không còn nhiều thời gian, Đường Thi, tôi sẽ cho cô mười giây để đưa ra quyết định. Xe của chúng tôi đang chờ cô ở bên ngoài.

Tổng thống đích thân đến đón, cảnh tượng này sẽ như thế nào?

Đường Thi và Đường Duy nhìn nhau, Đường Duy còn đang do dự và sợ hãi, Đường Thi đã nói luôn: “Không cần mười giây.”

Vinh Nam khựng lại. “Ngay bây giờ.

Đường Thi hít sâu một hơi: “Tôi đi cùng anh.” “Mẹ!”

Đường Duy sửng sốt, cậu bé có chút lo lắng với sự vội vàng này của Đường Thi: “Mẹ nghĩ kỹ một chút đã..”

Mẹ thực sự định dùng cuộc sống yên bình bây giờ để đổi lấy một kết quả không xác định hay sao?

Nếu Bạc Dạ thật sự đã chết rồi, thì hai người tốt hơn hết là không nên đi, tiếp tục sống trong ảo tưởng chờ Bạc Dạ trở về…

Vì sự thật… quá tàn nhẫn

Nhưng Đường Thi không chút do dự, cô buông tay Đường

Duy ra.

Đường Duy nhìn chằm chằm bàn tay bị mẹ thả ra tất cả thanh âm đều nghẹn ở cổ họng: “Mẹ, mẹ…”

Đường Thi quay đầu lại với đôi mắt đỏ hoe, nhưng mỉm cười: “Duy Duy ngoan ngoãn ở nhà đợi mẹ, mẹ sẽ về sớm thôi.” Giọng nói này, nếu nghe kỹ sẽ nhận ra có chút run rẩy.

Trái tim Đường Duy như bị kéo chặt lại: “Con có thể cùng mẹ đối mặt..” “Đừng.”

Đường Thi lắc đầu: “Để một mình mẹ đi, được không?” Sau đó, không còn ai ngăn Đường Thi nữa, cho dù là Tô Kỳ, cũng không thể ngăn được cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.