Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 108: Anh sẽ hối hận, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận



Một loạt câu hỏi liên tiếp này khiến cho Đường Thi có chút không phản ứng kịp, chỉ có thể trả lời theo lời của bác sĩ: "Trước đây tôi đã sinh một lần rồi, là sinh mổ..."

"Đã sinh một lần rồi?"

Bác sĩ nhìn Đường Thi bằng ánh mắt kỳ quái: "Vậy người bạn trai trước kia của cô đâu?"

Khương Thích ở bên cạnh thực sự không nhịn nổi nữa, cô ta thằng thắn

chen miệng vào: "Chết rồi."

Bạc Dạ đang trên đường lái xe tới bệnh viện đột nhiên hắt hơi một cái.

Ở bên này, sau khi Khương Thích nói một câu bạn trai của cô chết rồi, ánh mắt của bác sĩ khi nhìn Đường Thi có chút khác đi, giọng nói cũng chậm lại: "Vậy cái này... Cô xác định từ bỏ sao?"

Đường Thi vẫn cắn răng gật đầu: "Vâng, đứa nhỏ được sinh ra thì cũng phải chịu nhiều đau khổ."

Lời nói này của cô khiến cho bác sĩ thấy chuyện một cô gái như cô mang thai một đứa nhỏ không dễ dàng gì. Vì vậy bác sĩ nói một tràng dài về việc bình thường chú ý bảo dưỡng như thế nào, cuối cùng đặt cho cô một cái hẹn: "Phá thai à? Tôi đề nghị cô sử dụng phương pháp Paul Temple, tuy rằng khá là đắt nhưng thương tổn phải chịu là ít nhất, rất an toàn."

"Vậy làm cái này đi!" Đường Thi gật đầu: "Bọn tôi đi xuống dưới kia trả tiền là được rồi đúng không?" "Đúng vậy, trước tiên tôi sẽ giúp cô mở một thỏa thuận ở đây." Thái độ của bác sĩ chuyển thành rất quan tâm: "Sau khi cô thanh toán hết tiền, cô còn phải ký một cái thỏa thuận khác nữa."

Khương Thích liếc mắt nhìn bác sĩ, hai người đi xuống dưới thanh toán tiền rồi lại đi lên, khi đăng ký vào giấy hẹn thời gian làm phẫu thuật thì Bạc Dạ đến.

Anh không biết vì sao mình lại gấp gáp như vậy, thậm chí là chạy thẳng từ cửa thang máy vào, cô y tá nhỏ đi ngang qua vẫn đang sững người tại chỗ: "Con mẹ nó, vừa nãy là một người đàn ông đẹp trai đúng không?"

Cô ta vừa quay đầu lại đã thấy anh mất dạng.

Đường Thi và Khương Thích đã ký xong giấy phẫu thuật phá thai, đúng lúc này Bạc Dạ bước tới cửa nên hai người họ vừa đi ra khỏi thì đụng phải Bạc Da.

Khương Thích ở một bên nhỏ giọng thì thầm: "Yo, bạn trai đã chết của cậu tìm tới tận cửa rồi kìa."

Sắc mặt Đường Thi cũng không được tốt cho lắm, Bạc Dạ cũng không có khả năng vô duyên vô cớ lại xuất hiện ở đây được, nhất định là đã có người nói gì đó với anh rồi anh mới đến đây.

Quả nhiên Bạc Dạ trực tiếp đi về phía Đường Thi, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của người đàn ông cùng với hơi thở mạnh mẽ khiến mọi người xung quanh phải nhao nhao nhường chỗ cho anh. Một giây tiếp theo, anh mở miệng nói với cô: "Em có thai?"

Sắc mặt Đường Thi trắng bệch, cô lùi lại mấy bước: "Liên quan gì đến anh?"

Người đàn ông dùng một tay đoạt lấy hết tất cả hồ sơ bệnh án và tài liệu trong tay cô: "Đường Thi, em thực sự có bản lĩnh lớn lắm rồi đấy, em muốn lén phẫu thuật sau lưng tôi sao?"

Vì có nhiều người ở đây nên biều cảm của Đường Thi trầm xuống, cô thấp giọng nói: "Rốt cuộc là anh muốn thế nào? Tất cả mọi người ở đây đều đang nhìn mà anh còn muốn gây náo loạn sao?" "Tôi đang gây náo loạn sao?"

Bạc Dạ híp mắt cười nhạt, khuôn mặt tuấn tú trở nên dọa người trong thoáng chốc: "Em có tin rằng chỉ cần tôi gọi một cú điện thoại là không có một cái bệnh viện nào trên toàn bộ thành phố Hải Phòng này dám làm phẫu

thuật phá thai cho em hay không!" Trong lòng Đường Thi phát lạnh, cô gắt gao siết chặt nắm tay lại: “Tôi có thai hay không thì liên quan gì anh chứ? Bạc Dạ, anh cũng đừng có tự mình đa tình!"

"Tôi có tự mình đa tình hay không thì chẳng phải chỉ cần sinh đứa nhỏ ra

là biết hay sao?"

Bạc Dạ hung hăng cười, nhìn cô: "Đường Thi, lòng dạ của em thật sự là độc ác, dù sao đi chăng nữa thì đây cũng là một sinh mệnh, em nghĩ gì mà lặng lẽ phá hủy nó? Hay là người phụ nữ như em đã phá thai nhiều lần rồi nên điều này không quan trọng nữa."

Thật nhục nhã, không có nhục nhã nào có thể bằng nhục nhã của Bạc Dạ mang lại cho cô, nó khắc sâu trong lòng, khắc tận vào xương tủy của cô.

Hai mắt Đường Thi đỏ hoe, Khương Thích bên cạnh không nhìn nổi nữa, cô ta túm lấy Đường Thi rồi kéo về phía sau, ngăn cách cô với Bạc Dạ.

"Từ hôm nay trở đi, Đường Thi, em hãy quay về nhà họ Bạc đến khi đứa nhỏ được sinh ra!"

"Anh đừng nghĩ đến việc lay động được suy nghĩ phá thai trong đầu tôi!"

"Em điên rồi có phải không?"

Khương Thích đẩy mạnh Bạc Dạ ra: "Làm sao? Anh còn muốn giam cầm cuộc sống tự do của cô ấy đến khi nào?"

Không biết từ lúc nào mà ở phía sau lưng Bạc Dạ đã xuất hiện rất nhiều người, những bàn tay to lớn vươn ra ôm chặt lấy Khương Thích và Đường Thi. Đường Thi hét lên: "Không được phép làm tổn thương người thân của tôi!"

"Nếu không muốn như vậy thì em phải thông minh lên một chút, phải biết được mình nên làm gì." Trên khuôn mặt của Bạc Dạ không còn bất kỳ biểu cảm nào khác ngoài sự lạnh lùng, người đàn ông này thờ ơ liếc nhìn, đã có người tiến lên đè bả vai Đường Thi lại rồi bao vây lấy cô, người cầm đầu đám người kia nói: "Cô chủ Thi, xin mời."

Khương Thích bị đám người này đẩy sang một bên đứng nhìn Đường Thi bị bọn chúng mạnh mẽ cưỡng ép đưa đi, cô ta mắng to về phía bóng lưng của Bạc Dạ: "Bạc Dạ, ảnh đối xử với Đường Thi như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày cô ấy bị anh ép chết."

Bóng lưng Bạc Dạ cứng đờ nhưng anh vẫn không quay đầu lại.

Khương Thích chưa từ bỏ ý định, cô ta tiếp tục hét lên: "Bạc Dạ, anh sẽ phải hối hận! Anh sẽ phải hối hận! Ông trời có mắt, nhân quả luân hồi, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày anh gặp quả báo!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.