Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1141: Khi không thể yêu được nữa thì liền rời di



Sau khi nhân viên bảo an nghe được Nhậm Cầu nói vậy, anh ta hơi ngần người, một hồi lâu mới định thần lại được, trêи mặt hiện lên một nụ cười xấu hổ: “A…

thì ra là từ nãy đến giờ tôi đã hô sai, thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý đâu.”

“Không có gì.”

Nhậm Cầu đáp lại một cách đầy ẩn ý, sau đó đạp ga lái xe đi xa, Bạc Nhan ẩn mở cửa sổ xuống, gió thổi tới làm rối tung tóc cô, cô gái nghiêng đầu qua nhìn một bên mặt của Nhậm Cầu: “Em vừa mới nói chuyện gì với nhân viên bảo an ở cửa ra vào vậy? Nhìn biểu hiện cao thâm của em thật khó đoán.

” “Không có gì đâu.”

Nhậm Cầu xua xua tay tỏ vẻ không cần để ý: “Đúng rồi, hôm nay Tô Nghiêu cũng sẽ tới đây, chị có biết không?” “Thật hay giả?” Hai mắt Bạc Nhân sáng hàn lên: “Nghiêu Nghiêuvậy mà không nói với chị “Cậu ấy sao? Cậu ấy vốn ơi là muốn đi cùng em đến đây để tạo bất ngờ cho chị, nhưng kết quả là…

Nhậm Cầu kéo dài âm điệu của mình: “Máy bay bị hoãn” “Haha.”

Bạc Nhan một bên tắt radio trêи ô tô, một bên lấy điện thoại di động ra: “Để chị nhắn tin hỏi thử cậu ấy xem sao.”

“Đúng rồi.”

Nhậm Cầu ngồi ở ghế lái lên tiếng, khiến cho Bạc Nhan tò mò không nhịn được ngẩng đầu nhìn lại.

“Chú Tô…

nhờ em chuyển lời lại cho chị.”

Yết hầu của Nhậm Cầu giật giật di chuyển lên xuống, đôi mắt đẳng sau cặp kính kia có chút làm cho người ta không thể hiểu rõ được, cậu nói: “Chú ấy nói, nếu như chị đã học xong tất cả các chương trình học của đại học rồi, không bằng quay trở về đi.”

Bàn tay đang nghịch điện thoại di động của Bạc Nhan đột ngột dừng lại, sau đó cô ngẩng đầu lên, hội háp có chút dồn dập gấp gáp, hỏi: “Ba chị thật sự.

nói như vậy sao?” Đúng lúc phải dừng lại chờ đèn đỏ, Nhậm Cầugiảm tốc độ lái xe rồi dừng lại, đưa tay sờ sờ mái tóc của Bạc Nhan: “Ừ, đúng vậy, hơn nữa nếu chi về nước thì mọi người cũng có thể tìm chị dễ dàng hơn rồi.”

“Tìm tôi?” Bạc Nhan cười cười, cũng không biết là tự giếu hay là buông tay: “Chị ở trong nước cũng không có bạn bè gì nhiều, ai lại có thể tìm chi được cơ chứ?” “Có em và Tô Nghiêu ” Nhậm Cầu chỉ chỉ vào bản thân: “Hai người tụi em mỗi lần nhớ chị đều phải bay tận sang Úc để gặp, như vậy thật sự rất phiền phức đẩy? Hoặc là lần sau chị trả tiền vé máy bay giúp tụi em.”

“Keo kiệt!” Bạc Nhan ngồi ở trêи ghế lại phụ, tìm một vị trí thoải mái cọ cọ: “Nếu như chỉ có một chiếc vé máy bay vì chị mà hai người cũng không nỡ tiêu tiền để mua, thì cũng đừng có mặt mũi nào mà nói nhớ chỉ có được không?” “Được lắm Bạc Nhan, chị ở Úc được hai năm, lá gan vậy mà cũng to ra không ít nhì.”

Nhậm Cầu có chút giật mình nói: “Vậy thì sẽ nói với chị một chuyện nữa, tháng sau là đến sinh nhật của Đường Duy rồi, chị còn nhớ không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạc Nhan đột ngột thaydoi.

“Sinh nhật…

cậu ấy Sau đó cô nhìn lên, cười cười.

“Đâu có liên quan gì đến chị đâu?” Thái độ như vậy của cô nằm ngoài dự đoán ban đầu của Nhậm Cầu, cậu quay lại và nói: “Em đã nghĩ rằng chị sẽ không dám trở về ” “Trở về…

Có cái gì mà không dám chứ?” Bạc Nhan híp mắt cười nói: “Nếu như nói chị xuất ngoại chỉ vì để trốn tránh Đường Duy, vậy thì cũng thật sự quá nhất gan roi.”

“Trêи thực tế đúng là như vậy.”

Nhậm Cầu cố ý nói câu này, sau đó liền nhìn vẻ mặt của Bạc Nhan, không ngờ thần sắc của cô vẫn không thay đổi chút nào, thậm chí còn nhún nhún vai: “Không hẳn là vậy, hai năm trước khi đang yêu cậu ấy, tôi dù sao cũng phải rời đi.

Trong mấy bộ phim truyền hình không phải cũng là như vậy sao? Khi không thể yêu được nữa thì liền rời đi, trốn khỏi thành phố cùng anh ta, càng xa càng tốt.

” Càng trốn thoát được xa, miệng vết thương cảng Vì vậy, Bạc Nhân đã lựa chọn ra nước ngoài.

thành lãnh.”

Vậy thì bây giờ” Nhậm Cầu dừng xe ở cửa ra vào của nhà hàng, sau khi xuống xe, cậu đi vòng qua bên ghế lái phụ giúp Bạc Nhan mở cửa xe từ bên ngoài, người đàn ông đưa tay về phía cô ra hiệu muốn đỡ cô xuống xe: “Bây giờ, chi vẫn còn sợ hãi tại


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.