Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1168: Cái gọi là chuyện không lớn, không bằng đi trước



Đứng ở bên ngoài đám người, hai người giống như khán giả xa lạ, từ xa nhìn xem Đường Duy chịu sự theo đuổi ca tụng của mọi người bị nhiều người như vậy bao vây, ly rượu va chạm nhau phát ra thanh âm trong trẻo, bên tại còn có mấy lời nịnh nọt, lấy lòng xẹt qua, càng lộ ra Đường Duy cao quý đến cỡ nào.

Cậu cao quý biết bao, còn cô thì sao?

Bạc Nhan chỉ có thể đứng ở một bên, nhìn Từ Dao vượt qua đám người đi đến bên cạnh Đường Duy, giống như một người bạn gái chính thức của Đường Duy vậy, thuần thục nắm lấy cánh tay của Đường Duy. Những người xung quanh hỏi về mối quan hệ của họ, Từ Dạo cúi đầu, đỏ bừng mặt.

Điệu bộ như vậy, còn không phải là người phụ nữ của Đường Duy nữa sao?

Bạc Nhan im lặng cười, rồi cùng Lam Thất Thất trao đổi ánh mắt, cô nhẹ giọng nói: “Thật ra, ở lại lâu hơn cũng không có ý nghĩa gì, đúng không?” “Tớ đi cùng cậu.” Lam Thất Thất che Bạc Nhan ở phía sau mình, đại khái là để bảo vệ Bạc Nhan khỏi bị Đường Duy nhìn thấy: “Cậu muốn đi à?" “Ừm, có chút muốn rời đi.”

Bạc Nhanh hỏi: “Chi bằng... bọn mình đi trước? Dù sao thì Đường Duy cũng không nhận ra đâu, bọn mình đi đi? " "Vậy thì cùng nhau đi thôi."

Lam Thất Thất nắm tay Bạc Nhan: “Chúng ta lén chuồn ra ngoài để xem ai sẽ phát hiện ra chúng ta đi trước, như thế nào?"

Bạc Nhanh cười: “Được."

Lúc này, Đường Duy và Từ Dao vẫn bị mọi người vây quanh, cậu ta biết lúc này Từ Dao đi qua là có dụng ý gì, đại khái là muốn tuyên thệ chủ quyền, nhưng đối với cậu ta mà nói, thủ đoạn không được sự đồng ý của cậu mà muốn thông qua trường hợp lộ diện trước công chúng để công khai uy hϊế͙p͙ cậu như này, thật sự là quá thấp kém.

Không ngờ, ngẩng đầu lên, dư quang trong ánh mắt Đường Duy nhìn thấy một bóng lưng đang thong thả bước ra khỏi cửa.

Đồng tử co rút lại, yết hầu di chuyển lên xuống, phát hiện đó là Bạc Nhan.

Cô... đi rồi ư?

Đi để làm gì, đi nơi nào?

Theo bản năng cậu muốn thoát khỏi đám người đuổi theo cô, nhưng khi cậu chuẩn bị tiến lên một bước, Đường Duy liền ngây ngẩn cả người.

Bạc Nhan có đi hay không, liên quan gì đến mình?

Đi rồi càng tốt, cậu còn ước gì Bạc Nhan mau chóng rời đi, khi dạo quanh hội trường, không biết bao nhiêu người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô khẽ thì thầm, lúc này rời đi càng tốt, bên tại của mình sẽ được thanh tịnh

Nghĩ đến đây, Đường Duy lại nở nụ cười lạnh, trong mắt mọi người, đây là cậu ấy mất kiên nhẫn rồi, từng người từng người mau chóng rút lui, dần dần, chỉ còn lại Từ Dao đứng bên cạnh Đường Duy. “Đường Duy, tâm trạng anh không tốt sao?”

Từ Dao theo bản năng hỏi một câu.

Đường Duy nhướng mí mắt lên, lười biếng đảo mắt liếc nhìn Từ Dao một cái, không nhanh không chậm nhìn lướt qua, giống như lười biếng đến cực điểm, hoặc là căn bản hoàn toàn không muốn phản ứng lại với cô ta, trong miệng chậm rãi phun ra một câu: “Từ Dao, cô cho rằng tôi ngốc sao?”

Từ Dao dừng lại một chút, sau đó vẻ mặt hoảng sợ: “Em... Em không biết anh có ý gì." "Cảm giác khiến cho mọi người hiểu lầm cô là bạn gái của tôi có phải rất tuyệt không?"

Đường Duy nhếch miệng cười: “Ah, tiện thể còn có thể tạo nên dư luận. Cô thích được đại chúng công nhận chuyện cô là người phụ nữ của tôi đến vậy sao?"

Nói trắng ra như vậy khiến sắc mặt Từ Dao trong nháy mắt trắng bệch, cô ta không ngờ tâm tư của mình lại trực tiếp bị Đường Duy đâm thủng như vậy, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

Nhưng ánh mắt của Đường Duy lạnh lùng như vậy, lạnh đến mức hoàn toàn không muốn nghe cô ta giải thích, điều này làm cho Từ Dao hoảng sợ, lập tức gượng cười nói: "Không phải đầu Đường Duy, anh nghĩ nhiều rồi, em không có loại ý nghĩ như vậy." "Có hay không, sự thật không phải là đã bày ra trước mắt rồi sao?"

Đường Duy cười trông vui vẻ vô cùng, giống như bộ dáng Từ Dao hay lấy lòng cậu vậy"Có điều tôi quá lười so đo với cô, bởi vì ta không quan tâm, chứ không phải bởi vì, tôi thật sự có thể dung túng cho cô."

Từ Dao liền thay đổi vẻ mặt, trước tiên là có chút trống rỗng, sau đó là kinh ngạc hoảng hốt, về sau liền biến thành ủy khuất. "Đường Duy anh..." Từ Dao thì thào: “Làm sao anh có thể nghĩ em như vậy? Em yêu anh nhiều năm như vậy, mà chỉ vì một lần xuất hiện trong ngày sinh nhật liền đem em nhốt vào tử lao sao? Trong lòng anh em chính là một người phụ nữ như vậy sao?" “Cô muốn hình tượng gì?” Đường Duy hỏi lại Từ Dao một câu: “Ở trong lòng tôi.”

Từ Dao dừng lại, hơi thở dồn dập, vừa muốn nói gì đó, cô ta đã nhìn thấy đẳng xa có người đi tới, là Nhậm Cầu.

Cậu ấy chậm rãi đi đến trước mặt Đường Duy, đẩy kính hỏi một câu: “Bạc Nhan đâu?”

Không nghĩ tới Bạc Nhan lại hỏi về việc có liên quan đến Bạc Nhan, Đường Duy cũng có chút giật mình, sau đó nói: “Tôi... Vừa vặn giống như nhìn thấy cô ấy rời đi rồi, không biết có phải nhìn lầm không nữa." "Đi rồi?" Nhậm Cầu sững sờ cả người: “Tôi trước đó đã nói là sẽ đưa cô ấy trở về." Khi nghe nói vậy, ánh mắt Đường Duy thâm trầm hơn: “Cậu đưa cô ấy trở về?" "Ừ, Tô Nghiêu còn chưa lấy được bằng lái xe đầu, cô ấy tự mình đi về quá xa. Chú Tô Kỳ lại muốn cùng bố của mấy người bọn mình đi ra ngoài vào buổi tối, nên cô ấy không phải là không có ai đưa về sao?" Nhậm Cầu liếc nhìn

Từ Dao bên cạnh Đường Duy một cái. Bởi vì không có xung đột rõ ràng, anh ta vẫn tượng trưng nhấc cắm nhìn về phía Từ Dao xem như chào hỏi, sau đó tiếp tục nói: “Vì vậy, trước đó tôi đã gửi cho cô ấy một tin nhắn, nói rằng tôi sẽ đưa cô ấy về. Phỏng chừng là chưa kịp đọc tin nhắn đi.”

Đường Duy hơi cau mày" Hình như cậu có quan hệ tốt với Bạc Nhan lắm hả?"

Nhậm Cầu vui vẻ nói: “Cái gì mà dường như, quan hệ của tôi và cô ấy vẫn luôn tốt có được không? Từ trung học đến giờ.

Việc thẳng thắn thừa nhận như vậy khiến Đường Duy không biết phải tiếp tục như thế nào. Vẻ mặt của người đàn ông càng lúc càng thâm trầm: “Bắt đầu từ trung học... vậy khi cô ấy ra nước ngoài... "Tôi thường đến gặp cô ấy." Nhậm Cầu không phủ nhận, đổi một góc độ khác nói, anh ấy không nghĩ đây là điều cần phải che giấu. Anh ấy không có bất kỳ suy nghĩ xa vời nào với Bạc Nhan, cũng không thẹn với lương tâm. "Bạc Nhan một mình ở nước ngoài thường xuyên chịu ủy khuất."

Thường xuyên chịu ủy khuất.

Từ Dao cảm thấy khó chịu khi hai người đàn ông trước mặt cứ nhắc đến người phụ nữ khác. Nhất là khi nhìn thấy những thay đổi nhỏ trêи khuôn mặt Đường Duy sau khi nghe Nhậm Cầu nói rằng Bạc Nhan ở nước ngoài thường xuyên chịu ủy khuất, làm cho cô ta lập tức cảm thấy như gặp phải đại địch.

Nhậm Cầu cố tình nói điều này rốt cuộc để làm gì?

Cậu ta lẽ nào là... Lẽ nào là thay Bạc Nhan trút hết sự tủi thân ra sao? "Tôi còn tưởng rằng..." Nhậm Cầu nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh: “Nhan Nhan tốt xấu gì cũng sẽ qua đây, nói một câu sinh nhật vui vẻ với anh. Vừa rồi thấy anh bị nhiều người như vậy vây quanh, tôi liền tới đây nhìn xem trong đám người có cô ấy hay không."

Trêи thực tế là không có.

Đường Duy bật cười, không biết đang giễu cợt ai: “Cô ấy? Cô ấy đến chúc tôi sinh nhật vui vẻ? Cô ấy còn ước gì tôi đi chết đi cho rồi, làm sao có thể tốt bụng chúc tôi sinh nhật vui vẻ như vậy?"

Nhậm Cầu nghe giọng nói âm dương quái khí của Đường Duy, bất giác nói thay Bạc Nhan: "Đường Duy, anh không thể nghĩ như vậy. Có thể trước đây là Nhan Nhan quấy rầy anh, nhưng bây giờ cô ấy đã nghĩ thông suốt rồi, anh không phải suy nghĩ nhiều đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.