Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1196



Sau khi Bạc Nhan nghe thấy lời này, cả người

đều chấn động.

Rốt cuộc phải có bao nhiêu đáng sợ mới có thể bỏ thuốc ngủ vào trong nước của bố mình được? Đó chính bố ruột của anh ấy đấy!

Nội tâm cậu rốt cuộc đã trải qua những gì mới có thể biến thành một con quái vật như vậy? “Bạc Nhan, cô biết không?”

Đường Duy phủ người lên trêи. “Nội tâm của tôi có một con ác ma, mà con ác ma này chỉ có cô mới gọi nó ra được, hai năm trước tôi đã hiểu rồi, ý nghĩa sự tồn tại của cô chính là để phối hợp với nỗi đau khổ của tôi.”

Lời cậu nói tàn nhẫn như vậy, giống như con dao đâm từng nhất vào trái tim Bạc Nhan, Bạc Nhan không dám tin, cô nhìn chăm chăm Đường Duy, nhưng sự đau khổ trêи cơ thể lại càng khiến cô tuyệt vọng hơn, tất cả những gì Đường Duy làm với cô để thiệu đốt lên ngọn lửa trong lòng cô.

“Anh nhất định.” Bạc Nhan cảm thấy nước mắt mình đã rơi tới cực hạn rồi. “Nhất định phải tàn nhẫn như vậy sao?” Mọi người không thể nhìn tới đúng chỗ được hay sao? “Không thể nào”. TruyenDKM

Đường Duy giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Bạc Nhan: “Không thể nào, chúng ta sinh ra đã không phải người bình thường, Bạc Nhan, chúng ta sinh ra đều thiếu một bộ phận, bộ phận này đã ăn sâu vào tiềm thức của chúng ta, nhưng nó vẫn mãi không biến mất trong cô, chúng nó chỉ đang bị giấu đi mà thôi, chúng nó sẽ trỗi dậy ngay thôi.”

“Tôi không có cách nào để truy cứu trách nhiệm ban đầu của gia đình tôi, tôi cũng không có quyền hạn ba tôi, bọn họ cho tôi tất cả, nhưng nếu như phải tính toán, đó cũng là lỗi của bon ho.”

Cậu xém đã trở thành quái vật rồi, năm năm tuổi đó, vì vụ bảo thù cho Bạc Nhan ấy, trái tim cậu đã bị ác quỷ thôn tỉnh rồi. Khi một người còn đang nghi ngờ nhìn vào vực sâu thì vực sâu cũng đang nhìn người đó.

Đường Duy nhìn mặt Bạc Nhan: “Vậy nên, tội trạng chính do cô mà ra, cũng do tôi mà ra, cả đời này tôi không thể làm một người bình thường được, cho dù tôi có nhìn thấy ánh sáng tươi đẹp lần nữa thì cũng không có cách nào xóa đi những gì đã xảy ra trong quá khứ.”

“Mà cô cũng giống như vậy.”

Bạc Nhan không dám nói gì, Đường Duy điên cuồng cướp đi tất cả của cô, thậm chí ngay cả linh hồng của cô cũng không tha, tới cuối cùng, cô đau khổ nhắm mắt lại, bên tai truyền tới giọng nói giày đặc của Đường Duy.

“Dựa vào cái gì mà cô được chạy trốn? Tại sao phải sợ hãi? Dám thừa nhận không được hay sao? Bạc Nhan, đường đường chính chính thừa nhận đi, tôi là một người tôi tệ, cô cũng là một con tiện nhân, không có sự hung hăng của tôi, thì sẽ không phối hợp được với cô đâu! Có đã nghe nói tới người tình Stockholm Moore chưa?

Tôi thấy những lời bài hát cô yêu thích đều nằm trong đó cả đấy, chắc ở nước ngoài đã nghe vô số lần rồi nhỉ? Thật ra cô không thích không được đúng không? Không có cảm giác hòa hợp với người đàn ông khác thì liền biến thành bách hợp đúng không? Một tên cặn bã có thể yêu cô đến chết đi sống lại là có thể khống chế được có đúng không?”

Bạc Nhan cảm thấy trong đầu mình như nổ một chùm pháo hoa, âm lên một tiếng, vang tới nổi tại cô ầm ầm, cả người không ngừng run lên, ầm ầm đùng đùng, giống như gốm sứ bị vỡ làm trăm mảnh vậy.

Đường Duy ôm lấy cô, vào khoảnh khắc cậu đưa cô lên thiên đường rồi lại đưa cô xuống địa ngục ấy, cả người cô vừa như được lấp đầy vừa như trống rỗng, có giống như bước ra từ cõi sinh tử, nước mắt giàn dụa, lí trí đã không còn bình thường.

Đường Duy đứng dậy, cậu cúi xuống nhìn cô, bật cười, sau đó khom lưng xuống, để lại bờ lưng sắc lạnh như ánh trăng sáng, Bạc Nhan nhìn chăm chăm bóng lưng của Đường Duy, cảm thấy trong tay mình mà có một con dao thì lát nữa nhất định sẽ không chút do dự mà đâm vào cậu một cái, máu me đầm địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.