Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1197



Đáng tiếc là bây giờ cô không thể. Thậm chí tay cô còn không đủ sức, trói gà không chặt

Đường Duy không mặc áo, mà chỉ khoác đại một chiếc sơ mi, ngay đến cả cúc áo cũng cài lung tung, cậu đứng bên trong nhìn ra bóng đêm bên ngoài cửa sổ rất lâu, rồi mới xoay người đến bên gường Bạc Nhan.

Hành động này, khiến Bạc Nhan theo quán tính mà vang lên một hồi chuông cảnh báo trong đầu.

Đường Duy khom lưng, củi người xuống, ngôi bên cạnh giường, nhẹ nhàng vươn tay chạm nhẹ, sờ lên chiếc cằm của Bạc Nhan.

Viền mắt Bạc Nhan đỏ hoe nhìn chăm chăm Đường Duy, nếu đổi lại cô của hai năm trước, nhất định sẽ không có dũng khi nhìn Đường Duy.

Đường Duy nhìn dáng vẻ này của Bạc Nhan, thấp giọng cười: “Giả tạo”

Cậu đang nói cái gì với cô thế?

“Ý của tôi là, cô rất giả tạo”

Ánh mắt Đường Duy như một hố đen, có thể từng chút từng chút một căn nuốt Bạc Nhan không còn một mảnh: “Tôi cảm thấy cô rất giả tạo, Bạc Nhan, hai năm sau trở về cũng vậy. Tất cả mọi thứ, tôi chưa bao giờ nhìn thấy người con gái nào giả tạo giống như cô.”

Trái tim Bạc Nhan run rẩy.

“Lợi dụng khuôn mặt xinh đẹp của cô để khiến biết bao nhiều gã đàn ông mê muội?”

Đường Duy vươn tay, không mạnh không nhẹ xoa cánh môi của Bạc Nhan, cảm nhận được cô đang khẽ run lên, mới nở một nụ cười hải lòng: “Thật ra, hận tôi muốn chết phải không? Không nên giả bộ yêu tôi sâu đậm như thể để tẩy não tôi, thật ra không biết trong lòng đã muốn giết chết tôi bao nhiêu lần rồi chứ gì? Thậm chí còn ghét Tô Nghiêu vô cùng –

Kể cả những ai hai năm trước chụp những tấm hình này đặt vào trong tủ kính khiến cô phải chịu bạo lực học đường, thật ra cô cũng đã sớm biết rồi. Cô không nói ra, hết lần này đến lần khác giả vờ mình đã vượt qua được những năm tháng tĩnh lặng đó rồi, nhưng trêи thực tế.

Trêи thực tế, trong đêm hôm đó, một phút mỗi giây đều hận không thể uống máu ăn thịt đảm người đó, hận không thể khiến bọn họ cũng phải chịu đau khổ giống như cô năm đó! “Cô trông không giống loại người như vậy, cảm ơn số phận, người đã mang đến thất bại cho cô

Giọng nói của Đường Duy dấy lên sóng lớn trong lòng Bạc Nhan, cậu biết sao? Cậu thì biết cái gì! Cậu đáng sợ hơn cả cô, rõ ràng là nhìn thấu đám người đó đang giả vờ phối hợp, nhưng lại không nói, lừa gạt tất cả mọi người.

“Cảm ơn người đã lạnh lùng, đã làm tổn thương cô, sau đó dạy cho cô kiên cường và nghị lực như ngày hôm nay?” Đường Duy giống như đang nghe một câu chuyện đùa, cười lớn: “Ha ha, đùa kiểu gì vậy? Tôi nói cho Bạc Nhan cô biết, vốn dĩ cô không phải là loại người đó!”

Đúng vậy, cô không phải.

Cô chưa bao giờ cảm ơn những người đó, bao gồm cả Đường Duy, một chút cũng không hết.

Ai nói muốn cảm ơn người đã khiến cho cô đau khổ trở nên trưởng thành? Không, không thể nào, nếu như có thật sự trưởng thành, thì cũng là do một mình cô đã cắn răng chịu đựng vượt qua chuyện này, không hề có bất cứ sự trợ giúp của người nào cả!

Đừng nói là cảm ơn, nếu như có người dám tra tấn cô, cô chỉ mong sao tất cả bọn họ bị đẩy từ trêи lầu cao xuống mới sảng kɧօáϊ “Cho nên, tôi mới nói cô giả tạo…

Ngón tay Đường Duy chậm rãi đi xuống, đặt trêи cổ Bạc Nhan, từng chút một siết chặt lại, biểu cảm bên ngoài trong giống như đang ve văn, nhưng thật ra Bạc Nhan lại dần dần cảm thấy khó thở.

“Hai năm trước phát hiện ra có giả tạo biết bao nhiêu. Vốn đi cô không phải là thành mẫu, có rất đạo đức giả!”

“Anh nói không sai!” Bạc Nhan khẽ lên tiếng, khiến động tác của Đường Duy càng mạnh hơn. “Tôi thật sự rất giả tạo.”

Bạc Nhan cười, dưới ánh trăng, đồng tử màu xám xanh vừa mơ mơ màng màng vừa lộng lẫy “Từ nhỏ cho đến lớn, thế giới này đã dạy cho tôi một bài học đó chính là giả tạo. Không diễn trò, làm sao tôi có thể giả bộ quan hệ tốt với bọn họ được? Thế giới của tôi giống như một bức tranh ghép hình, nhưng tôi – lại thiếu mất một mảnh ghép quan trọng.”

Như thế Đường Duy không hề có chút đồng cảm, chết lặng trong sự ích kỷ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.