Đường Duy sau khi nghe thấy mấy câu này của Bạc Nhan, sát ý trong mắt cậu nhanh chóng tụ lại, ngay cả bác sĩ sát bên cạnh cũng có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng tuột dốc của Đường Duy, cùng với sự lạnh giá thấu đến tận xương bao trùm lấy người cậu. Cậu nhìn về phía Bạc Nhan “Tìm tôi để đòi nợ đấy à?”
“Em nào dám, chỉ là thấy anh lo lắng sốt ruột chạy đến nơi này, nên dù thế nào cũng phải nói rõ một hai cho anh biết thôi.”
Khi nhận ra lúc Đường Duy xem bản báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô chẳng những không có lấy chút hứng khởi nào mà lại còn lộ ra sự chán ghét cực kỳ mãnh liệt, Bạc Nhan lập tức rút lại bản ghi chép, cảm thấy mình quả là một đứa ngốc.
Cô tự giễu nở nụ cười: “Tiếc là, để anh phải thất vọng rồi. Em không mang thai, Không có thai. “Chỉ là vì gần đây khá là áp lực, với cả em cũng khá là stress, trạng thái tinh thần có hơi nóng nảy, bất ổn, kéo theo đấy là cơ quan bộ phận trong cơ thể bắt đầu nổi lên mấy phản ứng kỳ lạ mà thôi.”
Nói hết một đoạn dài, Bạc Nhan quay đầu nhìn bác sĩ khi nãy đã thuật lại toàn bộ tình trạng cơ thể của Bạc Nhan cho CÔ hay, rồi mới tiếp tục nói: “Nhưng đó không phải là mang thai. Con của hai chúng ta ư? Đường Duy, là em nằm mơ, hay anh đang nằm mơ vậy?”
Câu này thực sự nhẫn tâm đến mức máu tươi túa ra đầm đĩa. Chỉ cần hiểu về bọn họ dù chỉ một chút thôi, cũng sẽ nhận xét rằng câu đấy không hề sai.
Bạc Nhân và Đường Duy đều hạn đối phương đến mức ước gì bên kia chết đi, nếu giữa bọn họ thật sự đã phát sinh quan hệ, rồi có thêm một đứa con, thì kết quả hắn sẽ y hệt như quãng thời còn thơ ấu của họ, ấy là quá đau khổ “Cho nên, nếu em thật sự có dấu hiệu mang thai, hoặc đã thật sự xác định là có thai.
Bạc Nhan dừng lại một chốc: “Em tuyệt đối sẽ không để đứa bé ấy chào đời. Cho nên anh cứ yên tâm đi, Đường Duy à.
Đường Duy hoàn toàn không lường trước được mình lại có thể nghe một câu trả lời độc địa như thế thốt ra từ chính miệng của Bạc Nhan.
Cậu đứng như trời trồng, sau đấy theo bản năng mà chỉ vào cô: “Bây giờ, cô, đang cố ý nói như vậy để khích tôi phải không? Phải vậy không? Đừng để tôi tra ra được cái gì… “Em chẳng sợ đâu, anh cứ đi điều tra tự nhiên đi.
Bạc Nhan ngẩng đầu lên, chẳng sợ rụt rè e ngại nhìn thẳng vào gương mặt của Đường Duy: “Dù có tra được bất kỳ cái gì đi nữa, thì nó đều chỉ dẫn đến một kết quả mà thôi. Đó là Đường Duy anh, nợ em”
Dứt lời, Bạc Nhan liền bước lên trước, kéo tay Diệp Tiêu một phen: “Đúng lúc, xem xong rồi thì xuống lầu giúp tôi trả phí kiểm tra, sau đấy thì cùng nhau đi về thôi.”
Lúc cô nói ra những lời này, là đang đứng kề sát bên người Đường Duy nhưng lòng chẳng mang dù chỉ chút ít lo lắng, cô cứ mạnh mẽ đi băng băng, lướt qua người cậu như vậy, cứ như thể đây chỉ là một người qua đường đi ngang qua cậu, kẻ đang lạnh lẽo đứng yên như pho tượng, như thể cậu chẳng hề tồn tại.
Ban đầu Diệp Tiêu vẫn khá là khó chịu khi nhìn thái độ hất cầm sai bảo của Bạc Nhan, nhưng khi nhìn thấy đáy mất cô dường như đang tích tụ một nỗi thống khổ mà chính bản thân cô đang cố kiềm nén thi không giăng tay cô gái này ra như mọi khi cậu ta nhẽ ra sẽ làm như vậy.
Đối thành người khác ấy hả, chỉ cần có bất kỳ người phụ nữ nào lẻng phỏng nhích lại gần cậu ta thôi là sẽ bị cậu ta dọa dẫm đuổi đi ngay.
Xuống tới lầu dưới, Bạc Nhan quay đầu nhìn lướt qua, nhận ra Đường Duy vẫn chưa đi ra. Cô vừa thở hổn hển, đầy nặng nề, vừa xếp hàng trả tiền. Bác sĩ viết toa thuốc cho có đều là các loại thuốc giảm stress, phía trêи bao bì viết hàng loạt công thức và tên thành phần dược lý hoàn toàn chẳng hiểu nổi. Thanh toán tiền thuốc men xong, Bạc Nhan chẳng nói một lời đi đến bãi đỗ xe, bấy giờ Diệp Tiêu mới lên tiếng hỏi: “Đường Duy, là bạn trai cô à?”
“Không phải “
Bạc Nhan lập tức phủ nhận, sau đấy cử như đang tự giễu, cô cúi đầu “Làm sao mà lại có chuyện đẩy được. Tôi và anh ta phải là ngược lại mới đúng. Bây giờ cậu nhận ra rồi phải không? Người đã phát sinh quan hệ với tôi, chính là anh ấy, Đường Duy
Đường Duy, đứa con của Bạc Dạ, kẻ có mặt nhìn cực kỳ thấu suốt. Đường Duy là trò giỏi hơn thấy. “Anh ấy còn thông minh hơn cả ba anh ấy nữa, chuyện buôn bán vào tay anh ấy còn tốt hơn cả ba nữa. So với ba càng biết đối nhân xử thế hơn.”