Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1276: Sống cùng một phòng, cần gì phải diễn kịch?



Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng trôi, Bạc Nhan và Diệp Tiêu bối rối nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự bối rối không thể che giấu trong ánh mắt người đối diện.

Hai tay Diệp Tiêu buông lỏng, Bạc Nhan liền ngã vào trong vòng tay cậu ta, cô ôm chặt chăn bông của mình, sau đó từng chút một loi nhoi trở lại như một con sâu "Cô... cô làm gì vậy?"

Diệp Tiêu cảm thấy cổ họng mình khô khốc, trầm xuống, trong nháy mắt tiếp xúc gần, ngửi thấy mùi thơm của dầu gội trêи đỉnh đầu Bạc Nhan, lại vô tình chạm vào nửa cánh tay của cô bị lộ ra bên ngoài.

Làn da tinh tế mềm mại khiến trái tim cậu ta hoảng hốt rồi rung động dữ dội.

Chết tiệt, ở bên cạnh người phụ nữ này thật sự là một tại họa

Bạc Nhan vội vàng vén tóc trở lại tư thế ngủ ban đầu, nhẹ nhàng đẩy chăn bông đưa cho Diệp Tiêu bên kia, dường như cô đã từ bỏ việc giành giật lấy chăn bông cùng với cậu ta "Anh... ngủ đi. “Cô không đắp chăn à?”

Diệp Tiêu trầm giọng nói: "Buổi tối cô sẽ không cảm lạnh đó chứ?" “Chắc là không

Bạc Nhan xấu hổ căn chặt môi dưới, nhưng không biết rằng hành động này giống như một sự khiêu khích mạnh mẽ đối với một người đàn ông, cô mím môi nói: "Anh vẫn nên đắp chăn bông đi. Hai chúng ta đắp chung sớm muộn gì cũng đánh nhau.

Diệp Tiêu cười giễu cợt: "Tại sao lại sợ tôi như vậy? Không phải cô đã quen rồi sao?"

Giọng điệu của cậu ta ẩn chứa sự mỉa mai thường ngày, lời châm chọc này khiến Bạc Nhan ngẩn ra, cô chợt nghĩ đến Đường Duy

Diệp Tiêu nhận thấy Bạc Nhan đang nhìn chính mình, nhưng giây tiếp theo, cậu ta cảm giác được Bạc Nhan không phải nhìn mình.

Cô đang tìm hình bóng của ai đó thông qua minh sao? Một cái tên lập tức nhảy vào trong đầu Diệp Tiêu. Đường Duy.

Cậu ta không biết lửa giận đến từ đâu mà bước tới, trực tiếp kéo cả người Bạc Nhan vào lòng, Bạc Nhan gào lên: “Buông tôi ra! Anh muốn làm gì... “Nếu cô còn dám lộn xộn nữa, tôi thề rằng cảnh tiếp theo không phải cô nhúc nhích hai cái liên có thể chạy thoát được như bây giờ đâu!”

Giọng nói giống như bị dao đâm khàn khàn và băng giá của Diệp Tiêu, Bạc Nhan sửng sốt, sau đó cô giống như một con thú bị thương và yếu ớt, run rẩy bị Diệp Tiêu giam cầm trong vòng tay, gai cả người khiến cô phải cảnh giác.

Diệp Tiêu nhìn cô, chế nhạo. "Lúc Đường Duy đụng vào cô, cô cũng sẽ như thế này sao?” “Tại sao anh phải làm như vậy?" “Hãy làm quen với sự tồn tại của tôi càng sớm càng tốt, bớt tỏ vẻ nhăn nhỏ giả vờ đó đi." Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Diệp Tiêu nói đầy ẩn ý: "Đừng lo lắng làm gì, tôi lười đụng vào người phụ nữ như cô. Tôi chỉ không thể hiểu được vẻ mặt của cô như thể tôi sẽ ra tay với cô mọi lúc mọi nơi. Bây giờ tôi sẽ chứng minh với cô một chút hả? Tôi sẽ không động đến cô, hơn nữa, tôi cũng sẽ không có bất kỳ suy nghĩ đặc biệt khác thường nào về cô, hiểu không? Tại sao cứ phải giả vờ như vậy, trốn xa như vậy, kéo chăn bông còn sợ tôi động vào có chứ?”

Sau khi Diệp Tiêu nói một phen, Bạc Nhan tức giận đến mức run lên.

Nhãn nhỏ giả vờ gì chứ?

Cậu ta nhìn cô như vậy, nghĩ có thành cái dạng gì chứ?

Một người phụ nữ bình thường sao có thể ở cùng phòng với một người đàn ông mà xem như bình thường được, chưa kể bây giờ cậu ta ôm cô như thế này, cô làm sao có thể không căng tháng chứ?

Đúng lúc này, có tiếng quẹt thẻ mở cửa, sau đó kèm theo một tiếng bip, cửa phòng khách sạn bị mở ra từ bên ngoài. Bạc Nhan trợn to mắt, người đến cũng bằng nhiên dừng chân.

Giọng nói của người đàn ông đi vào đột nhiên nhiễm sát khí, cùng với vẻ mặt sắc bén như lưỡi dao: “Bạc Nhan?”

Tại sao... Đường Duy lại ở đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.