Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1277: Cô ấy không phải là món ăn nằm trên đĩa của anh đầu



Bạc Nhan hoàn toàn choảng vắng trước sự việc này, sự xuất hiện của Đường Duy khiến cô cứng đờ như bị sấm sét đánh trúng, cô không thể tin, trợn tròn mắt nhìn vào đôi mắt bằng giá của cậu.

Bạc Nhan cảm thấy trong nháy mắt đỏ, máu trêи người như đông cứng lại. “Nói cho tôi biết "

Giọng nói của Đường Duy càng ngày càng nguy hiểm: "Các người vào phòng tôi làm cái gì?”

Còn không biết xấu hổ!

Diệp Tiêu cau mày ngồi dậy từ trêи giường, Bạc Nhan từ trêи tay cậu ta lặn xuống, cả người thu mình vào trong chăn bông, không dám đối mặt với tất cả

Nhịp tim... Nhịp tim đập quá nhanh, cô thở không nổi “Phòng ở là do quầy lễ tân đưa cho chúng tôi, không có cái gì gọi là phòng của anh cả." Diệp Tiêu lạnh lùng nói: "Có lẽ là lễ tân đã nhầm. Chẳng lẽ căn phòng này vốn là dành cho anh sao?"

Đường Duy chế nhạo: "Bảng không thì sao? Nếu không thì sao thẻ của tôi có thể mở được cửa phòng này hả?” Bạc Nhan bị câu hỏi của cậu làm cho nghi vấn, không ngờ nhân viên lễ tân nhầm phòng, lại mở phòng dành cho Đường

Duy cho bọn họ trước, dẫn đến cảnh tượng xấu hổ như vậy... “Vậy thì anh nên nhờ nhân viên lễ tân giải quyết chuyện này, trách nhiệm không thuộc về chúng tôi." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Sau khi Diệp Tiêu trả lời Đường Duy, quay người lại bến Bạc Nhan lên: "Trốn cái gì? Chột dạ sao? Thấy mất mặt sao?"

Bạc Nhan thần kinh căng thẳng "Anh đừng nói như vậy. "Tôi đang hỏi cô, cô tại sao cảm thấy mất mặt chứ?"

Diệp Tiêu cất cao giọng: “Hay là nói cô sợ hãi anh ta?" Khi nói ra từ "anh ta", Diệp Tiểu vươn tay chỉ thẳng vào Đường Duy, mang theo gió bên.

Đường Duy bị người ta chỉ tay vào mặt, chỉ trong phút chốc đã thay đổi sắc mặt, cơn tức giận không biết từ đâu ra đột nhiên thiêu rụi tất cả sự tỉnh táo của cậu. Cậu ta thì là cái thá gì, lại dám chỉ tay vào mặt cậu cơ chứ?

Còn dám chạm vào Bạc Nhan trước mặt anh như vậy! Bạc Nhan ngẩng đầu, liên nhận thấy Đường Duy lửa giận sắp bùng nổ, nếu thật sự có mâu thuẫn gì với Diệp Tiêu thì chuyện không thể cứu vãn nổi, vừa định mở miệng nói chuyện, cô chợt nghĩ ra điều gì đó.

Bạc Nhan sắc mặt thay đổi, khàn giọng nói: "Đường Duy, nếu em nhớ không lầm... thì khách sạn này là do anh đứng tên hả?" Sát khí trêи người Đường Duy nhất thời bộc phát: “Thế nào? Lần này khách sạn là do chính cô chọn, còn muốn nói tôi âm hồn không tan sao?"

Khi Bạc Nhan cắn răng đối mặt với Đường Duy, một người khác bước vào trong phòng, giọng nói dịu dàng uyển chuyển, lửa giận trong phòng đột nhiên bị cắt ngang.

Đó là Từ Dao.

Cô ta tiến lên nằm lấy cánh tay Đường Duy vô cùng thân thiết: “Em nghe nhân viên phục vụ nói là anh đến rồi, sao đến rồi mà không nói cho em biết một tiếng?"

Đường Duy bỗng chốc hai mắt híp lại.

Khi nhìn một màn này, Bạc Nhan cảm thấy tim mình như bị một thứ vũ khí sắc bén đâm xuyên qua, cô hít một hơi lạnh, rồi đột nhiên hiểu ra mọi chuyện. “Nếu anh tự mình đưa phụ nữ đến đây, tại sao lúc đầu khẩu khí giống như đang tìm chúng tôi tính số vậy?”

Diệp Tiêu nhận thấy Bạc Nhan đang co rúm lại, không biết vì sao muốn thay cô trút giận, liền đơn giản châm chọc Đường

Duy: “Anh thế này là đang ăn trong bát mà nhìn trong nồi sao? Xin lỗi, Bạc Nhan cũng không phải là thức ăn trêи đĩa của anh dâu "Câm miệng!"

Đường Duy gầm lên một tiếng lạnh bằng, Từ Dao ở bên cạnh rất thân mật nói: “Duy, anh đừng nóng giận."

Cô ta định kéo tay Đường Duy, nhưng phát hiện tay Đường Duy đang siết cứng một cách đáng sợ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.