*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu như muốn nói đến trung học, số sổ sách mà Bạc Nhan có thể dịch phải đến cả đống lớn, thế nhưng cô có nói gì đâu?
Lúc trung học chịu khổ còn chưa đủ hay sao?
Sự hồi phục của Bạc Nhan làm cho Từ Dao càng căng thẳng hơn, cô ta vì muốn ra vẻ bản thân lương thiện độ lượng trước mặt Đường Duy nên chỉ có thể giả vờ an ủi Bạc Nhan: "Được rồi Nhan Nhan, tôi biết có thể là cô hiểu lầm cái gì rồi, thế nhưng bây giờ chúng ta không nên cãi nhau nha. Nếu như cô nhìn tôi có chỗ nào không vừa mắt thì cứ nói ra là được rồi.”
Bạc Nhan nhếch mép, tỏ vẻ không muốn tiếp tục nhìn cái điệu làm bộ làm tịch, ngây thơ vô số tội mà ngả vào vai Vinh Sở không nói gì của Từ Dao.
Vinh Sở búng búng vào má cô, bộ dạng hai người cứ như một cặp tình nhân đang thì thầm to nhỏ: "Em giận rồi à?"
"Không có." Bạc Nhan cười: "Chỉ là thấy sợ.
Mỗi khi đối mặt với tình huống như vậy, cô sẽ sợ sệt như một bản năng, sợ vừa nhắm mắt một cái lại quay trở về quá khứ, sợ những thứ gọi là đã từng, những người khẩu phật tâm xà đẩy cô rơi xuống vực thẳm.
"Không sao, có anh ở đây rồi." Vinh Sở xốc lại tinh thần, ưỡn thẳng lưng, sau đó nhìn chằm chằm vào Đường Duy trước mặt với anh mắt sắc bén. Anh ta biết, từ đầu tới đuôi Đường Duy đều đang nhìn Bạc Nhan, thậm chí anh ta có thể khẳng định Từ Dao đang bên cạnh Đường Duy nhiều năm như vậy nhưng trong lòng Đường Duy từ trước đến nay đều không có một tý chỗ trống nào cho cô ta. Đường Duy đối với Bạc Nhan không chỉ là ham muốn chiếm hữu.
Bạc Nhan cứ lặng im như vậy mà dựa vào Vinh Sở ở trong phiên bản xe thương nhân mở rộng, bầu không khí thoáng cái trầm lặng hẳn xuống, thậm chí bầu không khí này còn kéo dài suốt dọc đường đến đại sảnh của hội nghị.
Bạc Nhan xuống xe, giày cao gót cao quá nên người cô đi loạng chà loạng choạng, nhìn cứ như sắp ngã sấp xuống.
Không biết tại sao Đường Duy lại nhíu mày, vô ý thức muốn đưa tay ra đỡ. Nhưng lúc này, một cánh tay khác hướng về phía Bạc Nhan, đỡ lấy cả người cô.
"Cẩn thận một chút."
Vinh Sở cúi đầu, như là đang kiểm tra xem Bạc Nhan có bị thương hay không: "Chân đau không?"
"Không, chỉ là đi giày cao gót không vững thôi."
Bạc Nhan cười cười: "Đi thôi."
Từ đầu tới đuôi hai người đều không thèm liếc nhìn Đường Duy phía sau lưng một cái.
Cậu ngây ngẩn cả người, trơ mắt nhìn Vinh Sở và Bạc Nhan thân mật thắm thiết đi vào, trong lòng đột nhiên có cảm giác đau đớn như kim đâm.
Cho dù một đoạn đường này cậu cũng đang ở trong tầm nhìn của cô, cô cũng có thể dễ dàng ngẩng đầu lên là bắt gặp ngay ảnh mắt của cậu nhưng không hề, Bạc Nhan chưa từng liếc cậu một cái, toàn bộ ánh mắt đều đang ở trêи người Vinh Sở.
Nếu như nói đây là cố tình cà khịa cậu, vậy thì cô thành công rồi!
Con mắt Đường Duy hơi nheo lại, như là đang cố nén chịu đựng cái gì đó. Từ Dao từ phía sau đuổi lên, nắm chặt cánh tay của cậu: "Sao đàn anh đi nhanh quá vậy, em đi giày cao gót đuổi không kịp."
Yết hầu của Đường Duy giật giật, vừa định nói chuyện thì bên cạnh xuất hiện vài bóng người: "Ợ? Mọi người cũng đến rồi à?"
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Bạc Nhan cũng quay đầu lại, vừa thấy liền nở nụ cười: "Học