*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạc Nhan xem như nhìn rõ ràng rồi, Sakahara Kurosawa và Đường Duy chính là cùng một loại người, cho dù trong lòng có bao nhiêu xích mích với đối phương thì bên ngoài vẫn tỏ ra vẻ không có chuyện gì.
Chiêu bài của loại người này là đạo đức giả, cường đại, chuyện bé xé ra to.
Vinh Sở liền đề phòng cảnh giác với Sakahara Kurosawa, nghe nhắc tới những câu từ liên quan đến bạn trai thì anh ta liền thận trọng kéo Bạc Nhan về một bên, Sakahara Kurosawa chỉ có thể ở bên cạnh mà kéo dài giọng nói: "Ôi chao, Bạc Nhan, cậu bây giờ đúng là... tôi cũng không phải người xấu gì."
Bạc Nhan nhìn thoáng qua Sakahara Kurosawa một cái: "Kế hoạch chuốc mê tồi rồi mang về bên cạnh Đường Duy cũng có một phần của cậu đúng không?"
Cô thể hiện cách nói chuyện của mình làm Sakahara Kurosawa đầu tiên là sửng sốt rồi sau đó anh ta thấy được Vinh Sở ở bên cạnh Bạc Nhan có ánh mắt đáng sợ, đột nhiên cười cười: "Tôi chẳng biết cậu đang nói gì."
Mặc dù biết rõ Sakahara Kurosawa xuất hiện ở cổng biệt thự của Vinh Sở chính là vì thay đổi sự chú ý của Bạc Nhan và Vinh Sở, nhưng nói đùa, anh ta sẽ thừa nhận sao? Anh ta chính là người của Đường Duy được chưa!
Nhìn thấy bầu không khí bọn họ đông cứng lại, cuối cùng vẫn là Nhậm Cầu ra tay làm hài hòa không khí: "Được rồi, khó khăn lắm mới tụ tập được với nhau ở nước ngoài, ai cũng nghiêm túc như thế làm gì chứ, cũng có phải gặp kỳ thù đầu, lẽ nào còn muốn tính sổ sao?"
Tính sổ?
Đường Duy tựa như nghe thấy truyện cười: "Cũng không biết ai tính sổ với ai."
Bạc Nhan theo bản năng nắm chặt cánh tay của Vinh Sở, cho Nhâm Cầu ít thể diện: "Vậy chúng ta cùng nhau vào đi thôi, hôm nay ai tới nữa sao?"
Cô, Đường Duy, Sakahara Kurosawa, Vinh Sở, Nhậm Cầu, cộng thêm Từ Dao ở bên trong tổng cộng là sáu người...
Vừa muốn xoay người thì bên ngoài vọng lại một giọng nói.
"Tôi tưởng cô đi ra ngoài là đi một mình, không ngờ."
Có người từ chỗ xa xôi đi tới, thân hình cao to chính trực đứng trước mặt Bạc Nhan, bóng người dưới mặt đất rất dài.
Người con trai nhíu mày: "Lại đi tìm đàn ông à?"
Diệp Tiêu.
Bạc Nhan mím môi: "Không liên quan đến anh."
"Người là tôi đưa ra nước ngoài, ba cô nhờ tôi chăm sóc cô mà cô cứ cứng đầu như vậy tôi biết ăn nói thế nào với ba cô đây? Con gái ông đang ở nước ngoài cùng một người con trai khác làm loạn, căn bản không cần tôi chăm sóc, nói vậy à?"