*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạc Nhan đứng ở nơi đó rất lâu, lời nói của Tô Nghiêu tuy nhẹ nhưng đã lọt vào tai cô.
Một lúc lâu sau, thấy cô vẫn chưa lên xe, Tô Nghiêu nhíu mày: “Đi, em sẽ đưa chị đến hậu trường lễ đính hôn để chuẩn bị.”
Không ngờ, Bạc Nhan vẫn không nhúc nhích.
Cô nhìn mặt Tô Nghiêu, đột nhiên nói: “Thực xin lỗi.”
Ba chữ này hiển nhiên không nặng, nhưng lại như trêи trời rơi xuống bên tại Tô Nghiêu, khiến cho mọi sự ngụy trang và hờ hững của cậu ta đều tan tành mây khói.
Bạc Nhan nói: "Cho đến nay chị cảm thấy bản thân là một người chị, chị nên làm tốt những chuyện mà người chị nên làm, vì vậy thường xuyên...xem nhẹ em, Nghiêu Nghiêu."
Cô muốn trở thành một người lớn, muốn bảo vệ cho người khác. Giống như là hạ quyết tâm gả cho nhà họ Diệp, cố chấp muốn gả cho nhà họ Diệp, bướng bỉnh cảm thấy mình nên cống hiến cho nhà họ Tô, còn bướng bỉnh muốn giảm bớt gánh nặng cho Tô Kỳ.
Sự lựa chọn này thậm chí khiến Tô Nghiêu cảm thấy xấu hổ, chàng trai đã từng gục trước mặt cô mà hét lên: "Rõ ràng là em có thể bảo vệ chị, rõ ràng có thể khiến nhà họ Tô phát triển tốt. Sao chị lại muốn gả cho nhà họ Tô - nhà họ Tô không cần phải bán con gái!”
Không cần, không cần. Nhưng cô vẫn giữ nguyên ý nghĩ ban đầu và muốn làm một điều gì đó cho nhà họ Tô.
Chẳng qua là, chẳng qua là sợ hãi, là không dám từ thừa nhận, bản thân cô đúng là một kẻ vô dụng...
Tô Nghiêu nhìn vẻ mặt của Bạc Nhan, chợt hiểu ra.
Giữa bọn họ có một khoảng cách không bao giờ có thể vượt qua được, giống như cô là con lai, còn cậu ta là người hoa chính gốc, người này không thể là chị ruột của cậu ta, và sẽ không bao giờ... trở thành chị ruột của cậu ta.
Tô Nghiêu cúi đầu, giọng nói khàn khàn: "Thôi, hôm nay là ngày chị đính hôn, đừng nói chuyện này, lên xe đi.”
Cậu ta định đích thân gửi cô chị gái này vào vòng tay của người khác.
Bạc Nhan kéo cửa xe, nhưng Lam Thất Thất không có bước lên cô ấy nói: "Một lát nữa Từ Thánh Mân sẽ đến đón tớ."
"Cậu và Từ Thánh Mân gần đây có vẻ đang có quan hệ tình cảm."
Bạc Nhan trong tiềm thức nói thêm: "Yêu không công khai?"
Vẻ mặt Lam Thất Thất thay đổi đáng kể: "Vớ vẩn! Làm sao có thể, bởi vì tính ăn chơi trăng hoa của anh ta, tớ nhất định phải bảo vệ bản thân. "
Tô Nghiêu đóng cửa xe lại Lam Thất Thất vẫy tay bên ngoài: "Nhan Nhan, hức...cậu sắp đính hôn rồi, hức..."
Cô ấy vừa nói vừa giả vờ lau nước mắt: “Tớ thực sự không muốn cậu còn trẻ mà đã phải gả cho người khác, hay là tôi lại làm ra một chuyện như bắt gian, sau đó nói cậu cậu cũng đừng gả cho Diệp Tiêu nữa...”
Tâm trạng u uất ban đầu của Bạc Nhan lại bị Lam Thất Thất làm cho vui vẻ, cuối cùng cũng bật cười, Tô Nghiêu lái xe bỏ đi, sắc mặt lại đột nhiên chùng xuống.
“Người nhà họ Diệp đang đợi ở bên kia.”
Tô Nghiêu vừa lái xe vừa nói: "Áo cưới và vân vâng đều là bọn họ tìm người đặt làm, còn có chiếc nhẫn.”
Bạc Nhan liếc nhìn những ngón tay trần của mình. Sớm muộn gì cũng có một ngày, cô sẽ đeo lên một chiếc nhẫn thuộc về một người đàn ông khác.
Hai mươi phút sau, Bạc Nhan đến nơi tổ chức lễ đính hôn và được dẫn vào tận hậu trường, trêи đường có một số người giả tạo tiến tới chúc mừng, Bạc Nhan nhẹ nhàng đáp lại và đi theo sau Tô Nghiêu với vẻ mặt bình tĩnh.
Đẩy cửa phòng thay đồ ra, một người đàn ông ngồi ở bên trong