Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1531: Sự bỏ ra của tôi không là gì cả



Lạc Du Du không ngờ mình cố gắng giúp Sakahara Kurosawa bày ra dáng vẻ bình an vô sự trước mặt mẹ anh ta để người trong nhà yên tâm, nhưng lại nhận được sự chế nhạo của Sakahara Kurosawa.

Trong lòng đau đớn, cô ta nhìn Sakahara Kurosawa, trong ánh mắt đó lúc trước có chút ỷ lại, mà bây giờ lại mệt mỏi giống như vừa trải qua một tai họa vậy.

Sakahara Kurosawa không thể chịu nổi cô ta dùng ánh mắt đó để nhìn mình.

Giống như… giống như lương tâm đang bị chất vấn mới ánh mắt cô ta vậy.

Vì vậy Sakahara Kurosawa không kiên nhẫn đi đến bàn ăn, kéo ghế ra ngồi xuống.

Anh ta đã quen với bữa sáng mà Lạc Du Du chuẩn bị, chưa bao giờ cảm thấy cảm kϊƈɦ, còn thản nhiên nói: “Làm sao, tôi nói sai sao? Cô giả bộ ngoan ngoãn trước mặt mẹ tôi, không phải là muốn tôi cảm kϊƈɦ cô sao?”

Buồn cười, hủy hoại tự do của anh ta, còn muốn anh ta cảm kϊƈɦ sao?

Nằm mơ đi.

Sakahara Kurosawa dùng dĩa cuộn tròn một phần mì ống, vừa cho vào miệng, đã ngẩn ra.

Mặc dù Lạc Du Du khó ưa, nhưng nấu cơm rất ngon.

Vì vậy người đàn ông thốt ra một câu: “Những thủ thuật này cô luyện rất lâu rồi đúng không?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Du Du tái nhợt, kéo góc áo, kéo rồi lại thả ra, cứ như thế mấy lần. Cô ta dường như cuối cùng cũng đã chuẩn bị tư tưởng, sau đó nghiến răng nói với Sakahara Kurosawa: “Tiếp tục đi”

Sakahara Kurosawa ăn rất ngon, nghe thấy giọng nói của Lạc Du Du sau khi im lặng một lúc lâu, động tác dừng lại, ngẩng đầu lên không dám tin nhìn cô ta: “Cô nói cái gì?”

Lạc Du Du tiến lên trước, ném đống thức ăn mà cô ta nấu ở trêи bàn xuống đất.

Đĩa mỳ ý Sakahara Kurosawa còn chưa ăn xong cũng trực tiếp bị hất đỏ, đến đĩa cũng vỡ tan nát.

Cả người anh ta đột nhiên bị sự bộc phát của Lạc Du Du dọa sợ, hoàn toàn không ngờ một Lạc Du Du nhỏ bé mà lại giấu một tính khí lớn như vậy.

Chiếc nĩa vẫn còn giữ trêи không trung, bữa sáng trước mặt đã sớm thành một mớ hỗn độn dưới đất.

Sakahara Kurosawa tỉnh táo lại, tức giận mắng: “Càng nhân nhượng cô càng lấn tới đúng không? Cô mẹ nó làm cái gì vậy? Làm sao, bước tiếp theo có phải muốn lật bàn đúng không?”

Lạc Du Du đứng ở đó, đối mặt với một đống hỗn độn mà cô ta gây ra, tiếc nuối lắc đầu. Cô tốn nhiều công sức để làm bữa sáng như vậy, muốn hủy, cũng phải được hủy bằng chính tay cô.

Quay mặt lại, Lạc Du Du nhìn Sakahara Kurosawa: “Nếu như giữa chúng ta chỉ là một giao dịch, tôi làm chuyện gì trong mắt anh cũng chỉ là thủ đoạn, vậy anh dựa vào cái gì mà hưởng thụ tất cả những thứ mà tôi làm cho anh chứ?”

Sakahara Kurosawa ngẩn ra, không dám tin lời này lại được nói ra từ miệng Lạc Du Du.

“Cô có ý gì?”

Anh ta đẩy ghế đứng lên, ép lại gần Lạc Du Du: “Dọn dẹp chỗ này cho tôi.”

Mặt Lạc Du Du không đổi sắc: “Nếu như giữa hai chúng ta đã không có tình cảm thì sao tôi phải lau sàn cho anh? Tự mình lau đi, sau này mọi việc trong nhà, tôi rảnh thì tôi sẽ làm, không rảnh thì tự anh đi mà làm”

Thái dương Sakahara Kurosawa nhảy dựng lên, đập bàn: “Cô muốn tạo phản sao?”

“Tạo phản?”

Lạc Du Du chỉ vào đống cơm thừa canh cặn dưới đất: “Đây là bữa sáng mà tôi tự làm, cũng không phải là anh làm. Tôi đổ đồ ăn của mình, có liên quan gì đến anh hả? Ngược lại là anh, ngồi xuống bắt đầu ăn cơm của tôi, lương tâm của anh cứ như thế sao?”

Sakahara Kurosawa sao dám nghĩ đến Lạc Du Du lại dám nói với anh ta như thế?

“Cuộc sống của cô có phải quá ổn định rồi đúng không?”

“Lời này phải là tôi nói với anh mới đúng”

Lạc Du Du tức đến nỗi run rẩy: “Đừng coi tất cả sự chăm sóc của tôi đối với anh đều là đương nhiên. Sakahara Kurosawa, anh đã từng nói lời cảm ơn với tôi chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.