Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1556: Đi thôi, tan làm rồi



Vừa nghe tới hai chữ bạn tôi, đám đồng nghiệp xung quanh đều trở nên xôn xao, vội xông tới trước mặt Lạc Du Du, đè cô ta xuống ghế: “Đồng nghiệp? Cái người đồng nghiệp đó sao?”

“Là cô gái lai có hai mắt màu xám xanh sao? Cô ấy quá quyến rũ đi, chỉ cần bị cô ấy nhìn một cái là hồn tôi cũng bị hút đi luôn!” Người được nói tới là Tô Nhan, cô đã tới chơi với Lạc Du Du trước đó.

Lạc Du Du lắc đầu: “Không phải”

Một người đồng nghiệp khác cướp lời: “Vậy là cái chị gì đó cực ngầu, tóc đen dài lần trước sao!”

Lạc Du Du lại lắc đầu: “Cũng không phải Lam Thất Thất”

Ôn Đế nói: “Vậy thì là ai?”

Người mà Lạc Du Du chơi thân chính là mấy cô bạn thân này, còn có ai nữa?

Lạc Du Du không nói gì.

Đối mặt với sự im lặng của cô ta, các đồng nghiệp đều kinh ngạc: “Không phải là con…con trai chứ?”

Thân là biểu tượng của phòng ban công ty nên bình thường, mọi cử chỉ, hành động của Lạc Du Du đều bị mọi người chú ý. Đương nhiên, mọi người không hề có ác ý với cô ta, chính là cảm thấy cô ta rất đáng yêu, khiến mọi người yêu thích, giống như một con vật nhỏ vậy. Lúc này, họ lại đoán ra Lạc Du Du muốn tới sân bay đón một người con trai, mỗi một người “anh chị” đều nhảy dựng lên “Đừng mà Du Du! Đàn ông bên ngoài không tốt đâu!”

“Du Du còn nhỏ, tuyệt đối đừng vội tìm bạn trai như thế!”

“Rốt cuộc là tên con trai nào, bị tàn tật sao? Sao lại bắt cô đi đón, Du Du đừng đi, cứ chờ ở công ty, chúng tôi bảo vệ cô!”

Ngay cả Ôn Đế cũng tò mò hỏi: “Ôi trời ơi, Du Du, tôi kϊƈɦ động quá, là đối tượng kết hôn sau này của cô sao?”

Vẻ mặt Lạc Du Du nhất thời cứng lại.

Nói…nói không sai, đúng, đúng là đối tượng kết hôn sau này, ‘a bọn họ hình như không hề có tình yêu.

Ôn Đế ôm cổ Lạc Du Du: “Chúc mừng cô! Du Du! Trời ơi, cô có thể hạnh phúc là tốt rồi! Nếu người đàn ông đó đối xử không tốt với cô, nói với chúng tôi, tất cả chúng tôi sẽ giúp cô hả giận!”

Các đồng nghiệp mang tâm trạng của một “phụ huynh đã già” xôn xao đỡ trán: “Cứu mạng với, Du Du nhà chúng ta muốn yêu đương rồi…”

Lạc Du Du lúng túng, chỉ có thể nói: “Không không không, mọi người nghĩ nhiều rồi”

Mọi người đều đừng lại.

Sau đó hỏi: “Thật sao?”

Lạc Du Du khẽ cắn răng, chỉ có thể chọn lừa gạt họ, cô ta nói: “Thật”

Các đồng nghiệp lại hỏi lại lần nữa: “Thật sao?”

Lạc Du Du dùng sức gật đầu, giống như muốn tự lừa mình dối người: “Thật, không phải đối tượng kết hôn của tôi, mọi người đừng nghĩ lung tung”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”

Một đám người võ ngực trở về chỗ ngồi: “Vậy thì chúng tôi yên tâm rồi: Lạc Du Du nhếch miệng lên cười, nhưng chỉ có cô ta mới biết, nụ cười này gượng gạo tới nhường nào, còn phải cố chống đỡ tới lúc tan làm.

Nhưng càng tới lúc sắp tan làm, cô ta lại càng không thể cười nổi.

Vừa đến giờ tan làm, Ôn Đế đã nháy mắt với Lạc Du Du: “Vậy chúng tôi về trước nha.”

“Mai gặp nha Ôn Đế” Lạc Du Du thân thiện chào hỏi đồng nghiệp, không ngờ mọi người còn chưa ra khỏi phòng làm việc thì lại có một người từ bên ngoài tiến vào.

Người tới dọa mọi người sợ tới mức rối lui về sau, ngồi vào chỗ làm việc.

Lạc Du Du nghỉ ngờ: “Không phải mọi người về rồi sao?” Ngẩng đầu.

Là gương mặt của Cố Mang.

Cậu ta đứng ở cửa, gõ tượng trưng một cái lên tường của phòng làm việc, nói: “Tan làm rồi, đi thôi.”

Đi.

Đi đâu?

Tổng giám đốc Cố tới đón Lạc Du Du nhà bọn họ sau khi tan làm sao?

Tiếng hét chói tai của các đồng nghiệp đều bị ngăn lại trong cổ họng, sắc mặt Lạc Du Du trắng bệch: “Anh làm gì thế?”

“Đã nói rồi, cùng nhau tới sân bay” Cố Mang tỏ vẻ rất tùy ý: “Sao vậy? Vẫn chưa xong việc sao? Tôi nhớ hôm nay không giao cho cô nhiều nhiệm vụ mà”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.