Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1566: Nếu đã nghĩ thông suốt thì không nên động lòng lung tung nữa



Tuy rằng từ nhỏ Lạc Du Du đã lớn lên trong sự cưng chiều ở nhà họ.

Lạc, nhưng đến bây giờ, sự sủng ái của nhà họ Lạc lại trở thành gánh nặng của cô ta.

Đối với việc làm hỏng chuyện hôn nhân của Sakahara Kurosawa lân này, từ đầu đến cuối cô ta đều cảm thấy áy náy trong lòng.

Sợ răng cô ta cứ mở miệng đòi hỏi điều gì tiếp theo thì lại đoạt mất thứ vốn là của người khác.

Đã vậy thì không bằng dựa vào chính mình, thừa dịp lúc này bản thân mình còn có thể lang bạt kiếm sống, tranh thủ để ít nhất về sau sẽ bớt ỷ lại vào nhà họ Lạc…

Lạc Du Du nghĩ như vậy nhưng nào ngờ tới Sakahara Kurosawa lại nói với cô ta: “Có phải là cô đến thời kỳ chống đối phải không? Muốn chứng minh trước mặt nhà họ Lạc bản lĩnh của mình nên cố ý tìm nơi ở như thế này?”

Lạc Du Du đón nhận sự châm chọc khiêu khích của anh ta, tiếp tục mở cửa: “Chỗ này thì sao? Anh nói tôi nghe xem nào?”

“Tôi thật sự cảm thấy…”

Sakahara Kurosawa nhìn cô ta lấy ra chìa khóa mở cửa, sau đó thuần thục bước vào đổi dép lê. Sakahara Kurosawa giật nhẹ khóe miệng: “Cô cũng không cần thiết phải như vậy, muốn chứng minh bản thân và việc sống trong một căn phòng tốt cũng không có gì mâu thuẫn, làm sao lại cứ muốn tìm căn nhà trọ độc thân bé tẹo như này…”

Chẳng lẽ Lạc Du Du ở nước ngoài vài năm đều chen chúc trong cái chốn bé tí tẹo thế như này…

Không biết vì sao, trong ngực anh ta bỗng thấy ngày càng khó chịu Nếu như nói vừa rồi khi anh ta đoán linh tinh là Lạc Du Du giấu đàn ông trong nhà là cảm giác cực kỳ phẫn nộ, còn bây giờ nghĩ đến một mình Lạc Du Du tha hương xứ người, sống trong một căn phòng nhỏ thì cảm giác tức ngực này so với phãn nộ lại càng nặng nề hơn, càng khó kiềm chế hơn.

Giống như là… giống như là không dám thừa nhận Lạc Du Du hóa ra lại chịu nhiều nỗi khổ như vậy, hóa ra lại sống như vậy, hóa ra một cô gái nhỏ bé như cô ta dựa vào bản thân mình nỗ lực sống ở nước ngoài là như thế.

Sakahara Kurosawa bị loại cảm xúc không biết tên vọt thẳng lên đầu làm chấn động, anh ta cũng không biết loại cảm xúc này tên gọi là gì, chỉ là khi nhìn thấy bóng lưng của Lạc Du Du thì toàn bộ cảm giác đó lại dâng lên.

Lạc Du Du nhắc anh ta thả hành lý xuống, sau đó xoay người đi vào phòng bếp: “Tôi biết anh sẽ ghét bỏ, cho nên anh xem, thà rằng lúc ấy anh đừng đi theo tôi đến đây, ở khách sạn năm sao thoải mái hơn nhiều, hơn nữa họ còn đối đãi với anh như khách quý”

Phòng bếp của cô ta cũng nhỏ như vậy, vừa vặn cho cô ta đứng một người trong đó.

Lạc Du Du thành thạo lấy ấm nước ra đun sôi, sau đó lau sạch cái đĩa đã rửa lúc sáng rồi cất lại, một loạt hành động cho thấy những ngày qua, những thói quen này là tất cả cuộc sống của cô ta trong khi sống một mình ở nơi xứ lạ.

Toàn bộ cuộc sống.

“Một mình cô…” Cổ họng Sakahara Kurosawa giật lên giật xuống: “Không khó chịu sao?”

Lạc Du Du không hề nghĩ ngợi trả lời: “Ban đầu còn hơi khó chịu, nhưng giờ đã quen, cũng rất tốt, không có người phục vụ thì ít nhất tôi cũng thoải mái vì được tự do một mình”

Trong cổ họng Sakahara Kurosawa như vướng phải thứ gì, nhổ ra nuốt vào đều không được, lại còn hơi đau đớn: “Cô cứ ở nhà như vậy sao? Chủ nhật không ra ngoài đi chơi sao?”

“Thỉnh thoảng sẽ đi ra ngoài, có lúc chỉ ở trong nhà đọc sách, hoặc là làm việc”

Lạc Du Du liếc mắt nhìn Sakahara Kurosawa hỏi: “Anh thật sự ở chỗ này sao?”

Nhìn biểu cảm ghét bỏ của anh ta cũng biết anh ta sẽ không chọn ở lại Vậy cũng tốt, dù sao cũng không phải mới bị ghét bỏ một hai lần, cô đều đã quen rồi.

Sakahara Kurosawa nghẹn họng: “Cô ở đây thì tôi còn có thể đi đâu?

Lạc Du Du cười nhẹ, không biết là tự giêu, hay là đang châm chọc.

Sakahara Kurosawa: “Tôi nghĩ là anh khinh thường ở đây chứ”

Dù sao anh ta vốn đã kiêu ngạo như vậy, cùng lắm cũng chỉ là muốn tuyên bố chủ quyền trước mặt Cố Mang thôi, đây là ham muốn chiếm hữu của đàn ông chứ không hề có quan hệ gì với Lạc Du Du cô ta.

Cho nên, đã nghĩ thông suốt rồi thì cũng không cần lại động lòng lung tung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.