*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy nhiên, Sakahara Kurosawa hoàn toàn không nhận ra vấn đề của mình, bàn tay vẫn đang kéo cổ tay của Lạc Du Du, cô ta không thể rút ra, lòng bàn tay dính chặt vào cơ bụng của Sakahara Kurosawa.
Nó thực sự…rất rắn chắc…
Lạc Du Du đột ngột định thần lại, dùng sức kéo tay mình ra, cổ tay cô ta đều bị Sakahara Kurosawa nắm lấy. Cô ta dùng tay tát Sakahara Kurosawa. Không có sự chuẩn bị, Sakahara Kurosawa bị dính cái tát này, Sakahara Kurosawa sững sờ: “Cô đang làm gì vậy? Cô dám đánh “Anh là đồ lưu manh!”
“Tôi lưu manh với cô?” Sakahara Kurosawa tức giận: “Tôi trông như thế nào? Tôi đẹp trai như vậy, vì dao tôi cần phải làm một kẻ lưu manh?
Người khác còn muốn tôi lưu manh họ đấy!”
“Vậy thì anh đang làm cái gì đây?”
Lạc Du Du bị Sakahara Kurosawa ép vào góc tường: “Tôi đang làm việc của tôi, tại sao anh đột nhiên hù dọa tôi? Anh uống nhầm thuốc gì rồi sao?”
“Sờ cơ bụng tôi không thoải mái sao?”
Sakahara Kurosawa chỉ vào chính mình: “Nhìn tôi xem, Cố Mang có xứng đáng để cùng tôi so sánh không hả?”
Lạc Du Du lẩm bẩm: “Cố Mang có liên quan gì đến chuyện này chứ? Sao anh lại lôi anh ấy vào đây?”
“Cậu ta không phải rất thân với cô sao.”
Sakahara Kurosawa nhe răng nhếch miệng cười “Tôi chỉ là đang cố gắng đề phòng trước khi có chuyện gì đó xảy ra. Vị hôn thê của tôi nhỡ đâu muốn thay lòng đổi dạ…”
“Tôi trong mắt anh xấu xa vậy sao?”
Rắc rối? Ai đang gây rắc rối?
“Đừng để tôi nghĩ đến những chuyện này nữa, chúng ta vẫn có thế chung sống hòa bình.”
Sakahara Kurosawa buộc Lạc Du Du nhìn vào mắt mình và bóp cằm cô ta: “Nhớ nhé, mặc dù cô chưa kết hôn vào nhà tôi, nhưng nếu cô lung tung bên ngoài.
Một cái tát bất ngờ “bốp” vào mặt, không quá mạnh nhưng khiến Sakahara Kurosawa run lên.
Ngẩng đầu lên vừa định tức giận thì bắt gặp đôi mắt sưng đỏ của Lục Du Du, trong mắt cô ta có những giọt nước mắt, như thể cô ta đang cố gắng kìm nén sức lực để nước mắt không rơi ra.
Nhưng vô ích.
Những giọt nước mắt không nghe theo, cứ tuôn ra từng giọt, làm mờ đi tầm nhìn của cô ta.
Cổ họng Sakahara Kurosawa chuyển động lên xuống, như thể có thứ gì đó bùng nổ trong tâm trí anh ta.
Ánh mắt của cô ta…sao có thể tuyệt vọng như vậy?
Có đúng không…Có phải là do bản thân vô lý hay chăng?
Không biết tại sao, trái tim Sakahara Kurosawa đập nhanh gấp hai lần, vừa nhanh vừa mạnh khiến anh ta không thể bỏ qua.
Lạc Du Du đang mang cái tạp đề nấu cơm, người đã giúp anh ta chuẩn bị quần áo khi đi tảm là Lạc Du Du, Lạc Du Du người đi quanh nhà để đặt bình hoa, và Lạc Du Du đang nấu ăn cho anh ta, vào lúc này, đứng trước mặt anh ta là Lạc Du Du đang khóc lóc như một đứa trẻ.
Không biết từ bao giờ, trong tâm trí anh ta chỉ còn lại Lạc Du Du.
Sakahara Kurosawa ù tai, hai tay run run, lau nước mắt cho Lạc Du Du hốt hoảng như đứa trẻ gặp chuyện không biết giải quyết thế nào, càng lau càng nhiều.