Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1578



Thậm chí không cần Cố Mang phải nói thêm điều gì nữa, các đồng nghiệp xung quanh trên mặt đều mang biểu tình “ồ, nhìn này, tôi sớm đã biết hai người có thể thành mà”, Lạc Du Du xấu hổ đến mức không thể ngẩng đầu lên trước những ánh mắt đưa chuyện ấy, cả người cô ta hận không thể chui vào khe nứt nào đó trên mặt đất.

Cố Mang không nhìn thấy dáng vẻ khó xử của cô ta, bước đến bên cạnh giống như quen cửa quen đường thay cô ta sắp xếp lại túi xách, sau đó nói với cô ta: “Đi thôi, tôi phê chuẩn cho cô giấy tan làm sớm rồi”

Hãy nhìn ông chủ này đi!

Hình ảnh bỗng trở nên chói lọi và vĩ đại!

Các đồng nghiệp xung quanh hận không thể dùng cả hai tay giơ ngón tay cái lên cho người lãnh đạo mới của bọn họ, nhìn xem người lãnh đạo tốt này nhiệt tình với cấp dưới như thế, sau này ai dám nói tổng giám Cố tính tình không tốt, bọn họ sẽ xử đẹp người đó!

Lạc Du Du giống như một con thỏ nhỏ, ngây thơ vô tội bị Cố Mang xách đi, mãi đến khi ra ngoài rồi, cô ta mới tỉnh táo trở lại, nhìn cô gái ngồi ở quây lễ tân còn chưa tan làm, trong lòng cảm thấy có chút áy náy: “Cái này…chúng ta đi thật sao?”

“Đúng vậy, các bác sĩ làm việc ở bệnh viện cũng là con người, bọn họ cũng phải nghỉ ngơi”

Cố Mang đưa tay nhìn đồng hồ: “Thời gian chúng ta tan làm thì cũng là thời gian bọn họ tan làm, vậy nên nếu không đi sớm, thì sẽ không bao giờ gặp được bác sĩ, trừ trường hợp khẩn cấp”

Nói xong cậu ta đem túi trả lại cho Lạc Du Du: “Nhìn sắc mặt của cô còn tệ hơn lúc sáng, hình như nghiêm trọng hơn rồi đấy”

Lạc Du Du lúc này có chút đau đầu, không biết là vì Cố Mang làm việc mà không hỏi qua ý cô ta hay là vì cô ta thật sự bị ốm rồi, mà khi đi theo phía sau Cố Mang tiến độ có chút loạng choạng, nhưng sau khi nghe câu hỏi thăm của Cố Mang, cô ta chỉ lắc lắc đầu: “Tôi thực sự không sao, có vấn đề gì thì bản thân tôi sẽ xin nghỉ phép”

“Tại sao hai người đều thích một mình chịu đựng như vậy”

Cố Mang thở dài: “Được rồi, lúc ốm cũng đừng cố ép bản thân chống đỡ, đi thôi”

Nói xong cậu ta nhét Lạc Du Du vào trong xe, cũng không cho cô †a vùng vây phản kháng, khóa cửa xe lại, cậu ta đạp ga khởi động xe.

Lạc Du Du biết rõ có đấu tranh cũng vô vọng nên hoàn toàn ngồi sụp xuống ghế phụ trên xe của Cố Mang, chỉ có thể yếu ớt nói: “Anh cuối cùng là muốn làm cái gì? Cố Mang…anh, anh đối với tôi là Cố Mang không nói, chỉ là khóe miệng mang một nụ cười, dáng tươi cười đó Lạc Du Du chưa từng thấy qua, cô ta chỉ có thể tiếp tục : “Tôi…có vị hôn phu rồi, chuyện của hai chúng ta là không thể, vậy nên anh đối xử tốt với tôi như thế, tôi cảm thấy áp lực rất lớn”

“Áp lực lớn?”

Cố Mang liếc nhìn cô một cái, nói chuyện qua loa: “Có gì mà áp lực lớn cơ chứ, tôi lại không mưu đồ gì với cô, thoải mái đi”

Không mưu đồ gì?

Lạc Du Du cảm thấy Cố Mang quá thông minh, cái gì đều đã nghĩ xong hết rồi, dẫn đến lúc này cô ta cái gì cũng đều không thể nói ra, vậy nên đành im lặng, ai biết được rắng vừa mới đến bệnh viện, cô ta nhận được điện thoại từ Sakahara Kurosawa, người đàn ông trước mặt gầm lên giận dữ một trận: “Cô và Cố Mang đã làm cái gì rồi?”

Lạc Du Du vốn yếu ớt, lúc này lại càng bị dọa cho giật mình: “Anh đột nhiên hét lên làm cái gĩ “Lam Thất Thất nói với tôi, Cố Mang dẫn cô tan làm sớm…”

Ở nhà, Sakahara Kurosawa cầm điện thoại di động, tuy nhìn chỉ có vẻ căm phẫn, nhưng mà kỹ càng quan sát thì có thể phát hiện sự hỗn loạn và trốn tránh trong trong ánh mắt của anh ta, giống như ứ trẻ sợ bị người khác vứt bỏ, cố gắng dùng sự căm phẫn che đậy sự hoảng hốt lo sợ của chính mình.

Khi anh ta biết điều này, nhịp tim của anh gần như ngừng đập. Cố Mang quả nhiên muốn ra tay với Lạc Du Du sao?

Vậy…vậy thì cậu ta..

Sakurahara Kurosawa nằm chặt ngón tay: “Hai người…không phải, Lạc Du Du, tối nay cô có về nhà không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.